Cam Đường thất kinh hỏi:
- Tiền bối nói một nửa là thế nào?
Thần Cơ Tử đáp:
- Lão phu cũng bị tiếng tiêu dẫn dụ đến đây. May mà trước lão phu một chút có ba tay cao thủ bị dẫn lên đầu núi, lão phu biết ngay là có chuyện khó khăn. Nhờ được chút công phu nông cạn, lão phu gắng gượng chống lại tiếng tiêu. Kết quả là ba tay cao thủ kia sau khi tiến vào rừng đá rồi không thấy trở ra nữa.
Ngừng một lát rồi lão kể tiếp:
- Cứ ba tháng, năm tháng không chừng, tiếng tiêu lại nổi lên vào khoảng canh ba.
Đại khái lần nào cũng có một số tay cao thủ bị dẫn dụ đến rồi chết uổng mạng...
Cam Đường kinh hãi run lên hỏi:
- Sao tiền bối không ngăn trở những tay cao thủ đó đừng để họ tiến vào rừng đá?
- Không được! Tiếng tiêu nổi lên, lão phu phải tự lo cho mình, còn lúc nào rảnh để lên tiếng cảnh cáo họ được.
- Sao tiền bối không đem việc này công bố ra võ lâm để họ khỏi đi vào vết bánh xe đổ, đồng thời người ta sẽ tìm mưu kế để chống đối?
- Vậy cũng không được. Một là trái với lời thề chưa tìm ra manh mối mấy vụ công án quyết không trở lại giang hồ. Hai là lão phu vì phải chống chọi với tiếng tiêu mà người đã thành tê liệt tàn phế, cử động khó khăn.
- Ủa!
Cam Đường để ý nhìn thấy hai chân Thần Cơ Tử khô đét như hai cây gậy. Chàng cảm thấy đồng tình với lão. Chàng nghĩ rằng thuật “Kỳ Hoàng” của bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thiep-vong-hon-ky/113971/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.