Thái phu nhân trầm ngâm một lúc rồi lại nói:
- Cam Đường! Ngươi theo hay không chỉ cần nói một câu. Nếu ngươi không có ý tự nguyện thì lập tức lão thân phái người đưa ra khỏi cung.
Cam Đường ngẫm nghĩ rất kỹ về chữ “duyên”. Chàng ngần ngừ một lúc rồi cương quyết gật đầu đáp:
- Vãn bối xin tuân mệnh.
Thái phu nhân lộ vẻ mừng vui, hoan hỉ nói:
- Hay lắm! Lão thân vì bản môn gặp được kỳ duyên cần cảm tạ uy linh của tổ sư.
Hài tử! Có phải bảo là song thân ngươi qua đời hết rồi và chỉ còn một thân một mình không?
- Đúng thế!
- Lão thân nói câu này nhưng nói ra e rằng bất tiện...
- Xin Thái phu nhân minh thị cho.
- Lão thân năm nay bảy mươi tám tuổi, tấm thân cô độc...
Cam Đường nếu bây giờ mới nghe thấy câu này là thì chàng không thể tin được, vì Thái phu nhân vẻ mặt còn xuân xanh hơ hớ như một thiếu phụ nạ dòng, nhưng chàng nghe Thái phu nhân đã nói về thân thế từ trước nhưng chàng vẫn chưa hết kinh hãi vì không hiểu đối phương nói câu này là có dụng ý gì. Chẳng lẽ...
- Hài tử! Ngươi có bằng lòng cho lão thân một chút danh phận không?
- Vãn bối chưa hiểu ý của Thái phu nhân.
- Ba chục năm nay lão thân vẫn thèm khát có người gọi một tiếng mẫu thân.
Thanh âm bà rõ ra một người từ mẫu mất con, đầy vẻ thê lương. Đó là thiên tính của người đã làm mẹ. Từ ba mươi năm trước, chồng con bà đều gặp sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thiep-vong-hon-ky/113966/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.