Tại trụ sở chính quyền của Tam Hợp, sau khi Lưu Tích cùng Minh Đa và Hải Cương giao nộp tên tội phạm chế tạo tàu vũ trụ trái phép kia, Lưu Tích ở lại với các vị đầu não thêm một lúc nữa, hắn muốn nói rõ về vấn đề của Hoàng Thao.
Hắn muốn tất cả ý thức được sự nguy hiểm của kẻ đã lưu lạc đâu đó ngoài vũ trụ kia.
Trong lúc đó, Hải Cương lăn ra ngủ. Hắn cảm thấy hai mắt mình chỉ muốn khép lại vì mỏi và mệt nhưng chính hắn cũng biết đó là dấu hiệu cho việc hai đồng tử đã quay lại, thuốc của Lục Nhiên đã giúp hắn hồi phục lại khiếm khuyết này.
Minh Đa đi dọc theo trụ sở, đi loanh quanh loanh quanh. Đột nhiên, hắn đi xuống phòng giam, cũng chỉ là tình cờ thôi, rất tình cờ gặp được nàng trong hành trinh ngao du trụ sợ của mình. Minh Đa nhìn thấy Lưu Thanh đang ngồi trong một gian ngục phía bên ngoài.
Căn cứ vào vị trí của nàng, tội của nàng phạm phải chắc cũng nhẹ. Nhưng cái Minh Đa tò mò là không biết vì sao một người như Lưu Thanh lại có thể sơ suất đến mức để chính quyền tóm được. Hắn ta nở một nụ cười thân thiện, tiến đến, ngồi trước gian ngục giam của nàng.
Lưu Thanh nhắm nghiền mắt, ngồi yên lặng như một người tận hưởng nắng chiều ấm áp, không có vẻ gì là đang lo lắng chốn ngục tù này.
“Ei, còn nhớ ta không?” Minh Đa cất tiếng.
Lưu Thanh không hề giật mình, không hề có bất kì dấu hiệu nào là sẽ mở mắt cả. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-than-lo/1003830/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.