Lưu Tích lon ton chạy theo Điểu Nhân, bỏ lại xác của một con mãnh thú phía sau lưng. Ai biết được cơ chứ, có thể con hổ kia là bá chủ cả một góc này, hoặc có thể còn hơn thế, hoặc nó đang làm bù nhìn cho một bá chủ đích thực.
Rất khó để có thể nói, chuyện gì cũng vậy, cũng bởi không kẻ nào thấy được tương lai.
“Chú, chú biết cha cháu chứ?” Lưu Tích ngập ngừng một lúc rời mới hỏi.
Trong những năm đồng hành với Điểu Nhân, hắn đã hỏi nhiều câu về xuất thân của mình, nhưng những gì hắn nhận lại được đều là sự im lặng. Còn lúc này thì khác, khác hoàn toàn, Lưu Tích đã biết mình sinh ra từ đâu, như thế nào và việc hắn thiếu thốn tình cảm của cha mẹ vì lý do gì.
Có thể nói Lưu Tích không hận Lưu Kim Linh, khi so sánh tên Hỏa Huyết đã tạo ra Viêm Vọng với Lưu Kim Linh, người được coi là “cha” hắn tốt hơn.
Lưu Kim Linh, người đàn ông ấy đã thực sự xúc động và khóc trong ghi âm khi đạt được những khám phá mới, đã sắp xếp kĩ càng để dù thí nghiệm cuối cùng có ra sao thì Lưu Tích và Lưu Thanh vẫn có thể sống tốt. Đó thực sự là một người cha đã tạo ra bọn hắn, chỉ là có chút kì lạ hơn thôi.
Lưu Tích đã có đủ kiến thức để nhận biết và tự hào vì gốc gác của mình.
Hắn vui vì được sinh ra, hắn mừng vì tìm ra quá khứ của mình.
“Cháu đã biết về Lưu Thanh, về cả Lưu Kim Linh.” Lưu Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-than-lo/1003816/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.