Tất cả những đoạn vừa phát đấy chỉ là ghi âm thuần túy, không có hình ảnh. Lưu Tích nín lặng người mà nghe từng lời một, hắn bất giác cảm thấy ngờ ngợ một điều gì đó. Nhìn sang nữ hắc y nhân bên cạnh, Lưu Tích phát hiện ả cũng đang nhìn mình.
“Ngươi họ gì vậy?” Lưu Tích ngây ngô hỏi.
“Ta tên Lưu Thanh.” Nàng đáp lại.
Nàng cũng biết hắn tên Lưu Tích. Nói chung thì ở quá khứ của nàng, kí ức năm đó chỉ vỏn vẹn biết được mình họ Lưu và bao nhiêu tuổi, còn đâu thì tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì khác. Cho đến khi nàng biết Lưu Tích, nàng vẫn chỉ nghĩ mọi chuyện là trùng hợp.
Còn Lưu Tích, hắn không biết tên của Lưu Thanh.
(không sạn đâu:V lục lại từ trước đến nay đi, làm gì có cảnh nào Lưu Tích được biết tên của Lưu Thanh:)))
Cả hai im lặng một lúc, bọn hắn là kẻ biết rõ hơn ai hết, biết mình từng thế nào, biết mình từng ra sao và khi đối chiếu với những lời mà đoạn băng kia kể, bọn hắn biết được sự thật về quá khứ của bản thân. Lưu Tích nhếch miệng cười một điệu cười nhạt thếch, dạng như không biết phải nói gì.
“Chúng ta là song sinh, đúng chứ?” Lưu Thanh hỏi.
“Ừ, có vẻ là vậy.” Lưu Tích đáp lại.
Cả hai bật cười, lại tiếp tục ngậm ngùi nghĩ về quá khứ. Bọn hắn từng vài lần suýt giết chết nhau, rõ ràng là vậy, cũng đã từng sát cánh để tiêu diệt kẻ thù chung, điều đó là không thể chối cãi. Nói chung thì… mối duyên nợ giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-than-lo/1003798/chuong-101.html