Bức tường hiện đại ấy cuối cùng đã được kéo lên, bên trong đã đứng sẵn hai người. Bọn hắn mặc áo blouse trắng đặc trưng của các nhà nghiên cứu, trên mặt đeo kính dày cộp. Cả hai đều trông cực kì tươm tất và gọn ghẽ, tựa như những quý tộc bậc cao sống cả đời cho những điều vĩ đại chứ chả màng đến thế sự ra sao.
Một nam một nữ, dựa vào màu mắt, Lưu Tích biết được Dị Huyết của từng người một. Tên nam tử kia có mắt cam, đại diện cho Hỏa Huyết, khả năng cao cũng mang họ Viêm giống như đặt cho Viêm Vọng, Viêm Nhất. Nữ tử bên này mắt xanh dương, hơi trầm, đại diện cho Băng Huyết, hắn khá chắc Băng Huyết này mang họ Ngọc, đến từ Ngọc Gia.
“Thưa ngài, đây là hai đối tượng đã đột nhập vào viện nghiên cứu của chúng ta.” Viêm Nhất cúi đầu chào, đưa tay lên trán kiểu nhà binh, báo cáo rõ ràng, rành mạch như đã được tập hàng ngàn lần.
Lưu Tích im lặng nhìn bộ dạng đứa nhóc ấy. Nó trông có vẻ bồn chồn, thực sự như đang ấp ủ việc hỏi thẳng cha mẹ rằng họ có coi nó là con không như Lưu Tích vừa bảo. Nhưng nó cũng chỉ bồn chồn thôi, hai chân hai tay như đóng đá lại.
Mồm Viêm Nhất không tài nào mở ra để hỏi một câu như vậy, nó quá sợ.
Lưu Tích cảm thấy thương cảm phần nào với thằng nhóc này. Cách nó xưng hô với cha mẹ lại là “ngài”? Thật sự là ngài sao? Còn nhớ, ngay cả đô đốc Hương Anh Túc cũng không bắt Lưu Tích gọi bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-than-lo/1003791/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.