🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mồ hôi – đó là điểm khác biệt lớn nhất của Lưu Tích với các hành khách khác.
Đó là điểm mấu chốt để giải được bí ẩn này.
“Ở đây có ai là bác sĩ không!” Sa Thái hét lên, người đàn ông đang hấp hối trong tay hắn cần được chữa trị.
Bên cạnh đó, một người đứng lên. Nàng nhấc chiếc cặp nhỏ chứa dụng cụ nghề thuốc ra và thử băng bó lại những vết thương trên người kẻ xấu số kia. Đa số là vết cào, rất sâu, chứng tỏ hai con mèo đen kia sở hữu năng lực không phải dạng tầm thường.
Nhưng làm sao để hai con vật như vậy tồn tại trên con tàu này?
Phòng thủ của Thiết Điện Xa thuộc hàng khủng của khủng, không thể phá từ bên ngoài vào được.
Bọn chúng phải ở trong này từ trước.
“Tạm thời, tôi vẫn không biết mồ hôi có liên quan gì đến việc tôi không bị dính ảo giác hay không… nhưng…” Lưu Tích nói ra, đột nhiên dừng lại.
Sa Thái nói nhà hắn đã có năm thế hệ làm nghề gác tàu, số lần bọn hắn đi trên con tàu này chắc chắn rất nhiều. Vậy tại sao không thấy nhắc đến có ai bị nạn? Lẽ nào lời nguyền hiến tế của con tàu này chừa những kẻ gác tàu ra?
Không, đây chắc chắn không phải là một lời nguyền. Hai con hắc miêu, chiến thuật ảo ảnh, đây không phải hiện tượng một thực thể siêu nhiên nào đó tạo thành mà được một kẻ nào đó thao túng!!!
Lưu Tích lùi lại một chút, cảnh giác nhìn Sa Thái…
Đột nhiên, hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang đến từ phía sau!
Xoạc!!!!
Trong gang tấc, Lưu Tích xoay người né đi một đòn đâm trực diện từ phía sau. Hắn căng tay lên, đấm trả một quyền, một cơn sóng năng lượng nhỏ cũng văng theo đó.
Kẻ đánh lén bị đẩy lùi, đến lúc ấy, hắn mới nhận ra đó là Hoàng Thao. Tay tên Độc Huyết mắt xanh ngọc ấy đang cầm chặt một thanh kiếm trong tay, khoác trên người một bộ áo choàng đen mờ ám. Hắn đứng thủ thế, chặn đường Lưu Tích.
Khi nãy, Lưu Tích lướt qua Hoàng Thao chỉ trong chớp mắt nhưng tên Độc Huyết này vẫn dễ dàng nhận ra cặp mắt đỏ như máu ấy. Hoàng Thao đuổi theo Lưu Tích lên toa 1 và chạm trán nơi đây.
“Ngươi có lẽ đang truy tìm thứ đó… được thôi, ta chỉ việc giết ngươi ngay tại đây.” Hoàng Thao nói, dang tay ra, thấp người xuống để thủ thế.
Nhưng chưa kịp nói hết, Lưu Tích đã lao đến sát mặt hắn, sát khí hầm hầm tỏa ra từ hai đồng tử đỏ máu.
Đấm đơn!
Mặt Hoàng Thao ngoặt hẳn ra một bên, sóng năng lượng kèm theo khiến cú đấm ấy tước đi nhiệt lượng của Hoàng Thao, cả da mặt của hắn tê lại.
Double tap!
Hai cú liên tục, Lưu Tích phải tiến lên một chút vì Hoàng Thao đã bị đấm đến mức tụt về sau. Đúng như những gì mà Hương Anh Túc từng dạy hắn, cú đầu tiên gây choáng mạnh, cú thứ hai tung ra đến mức lệch xương hàm!
Triple tap!
Không dừng lại ở đó, tiếp tục là hai đấm và một cú khoát tay mạnh mẽ. Quyền Lưu Tích đánh ra như gió quật, lực đấm kinh khủng thể hiện rõ qua từng tiếng rẽ gió.
Suốt cả combo đòn vừa rồi, ngay cả một lần phản công Hoàng Thao cũng không làm nổi. Mặt hắn lạnh buốt vì bị sóng năng lượng của Lưu Tích tấn công, không chỉ như vậy, mỗi cú đấm mà tên Thuần Huyết họ Lưu tung ra đều có thể đánh nát da thịt của những loài quái thú hạ cấp, mạnh đến khó tin.
“Đồ khốn nạn!!!!!!” Lưu Tích gào lên, nhìn Hoàng Thao mặt sưng vù.
Dĩ nhiên, dứt điểm bằng một cú móc hàm mang tính biểu tượng của môn boxing. Lưu Tích gồng mạnh cơ tay, lấy đà và định tung ra.
Khựng!
Một vùng không gian bị bóp méo, giữ chặt nắm đấm của hắn và ngăn nó đập đến mặt Hoàng Thao.
Lưu Tích đay nghiến nhìn tên Độc Huyết kia. Hắn ghét cay ghét đắng Hoàng Thao vì không tham gia trận chiến với Thạch Tộc, vì là một kẻ hèn nhát nhục nhã, vì là kẻ đã giết Hải Cương và xúi giục Hải Cương giết hắn.
Tên khốn khiếp tên Hoàng Thao!
Rắc!!!!
Bàn tay của Lưu Tích hằn lên những đường năng lượng màu xanh rồi giải phóng cực mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả Không Gian Chi Huyết mà nữ hắc y nhân dùng để giữ lấy nắm đấm của hắn cũng đã vụn vỡ.
Rầm!!!!
Quyền của Lưu Tích xuyên qua mảnh không gian vỡ vụn, lao thẳng đến mặt Hoàng Thao. Cú móc hàm cực mạnh được tung ra, cả cơ thể Hoàng Thao bay đi trong không gian như một tờ giấy mỏng!!
Hoàng Thao đập mạnh người xuống sàn sau khi bị đấm văng đi. Hắn vẫn còn thở, mặt sưng to, nhiều khối tụ máu hiện rõ hai bên gò má. Xương hàm của hắn đã vụn ra ở một số chỗ. Nhưng kinh khủng nhất, nhiệt độ vùng mặt của hắn đã giảm cực nhiều khiến cho nhiều khu vực máu không thể lưu thông.
Hoàng Thao nốc ao rồi, bất tỉnh.
“Từ bao giờ ngươi đã có thể đập vỡ không gian?” Nữ hắc y nhân hỏi, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Lưu Tích thì dĩ nhiên không nghĩ mình có thể làm như vậy. Hắn chưa từng đập vỡ không gian, có lẽ sóng năng lượng của hắn có khả năng gì đó liên quan đến không gian mà hắn chưa hề biết.
“Tránh ra! Trên tàu, ta không muốn giao chiến!” Lưu Tích hét.
Nhưng nữ hắc y nhân kia không quan tâm. Ngay lập tức, Lưu Tích cảm thấy mình đang bị một bức tường không gian ép nghẹt lại. Hắn đang trải nghiệm cảm giác mà tên đô đốc Thạch Tộc từng trải qua, cơ thể cảm giác như bị bóp nát, nhiều xương trong người hắn đã gãy nát.
Hắn cố gắng điều khiển loại năng lượng kia nhưng, vốn dĩ hắn chưa làm chủ được nó.
Thử lại một lần nữa, Lưu Tích cố gắng phóng ra sóng năng lượng.
Hắn vẫn không làm được.
“Gra!!!!” Hắn hét lên, tự giật tay về phía cơ thể mình.
Sóng năng lượng thực sự đã xuất hiện khi hắn tự tấn công bản thân. Một âm thanh vang lên giòn giã, báo hiệu sự vỡ nát của hai bức tường không gian mà Không Gian Chi Huyết tạo ra. Lưu Tích ngay lập tức lao người về phía nữ hắc y nhân kia.
Khựng!
Hắn bị tóm lấy hai chân và kéo giật lùi về sau. Lưu Tích tiếp tục tự đấm vào chân mình, sóng năng lượng truyền theo cơ thể để phá vỡ tường năng lượng, tự giải phóng bản thân.
Rầm!!!!!
Một đấm cực mạnh được tung ra, nữ hắc y nhân kia cố gắng dùng Không Gian Chi Huyết cầm cự lại nắm đấm của Lưu Tích. Nhưng, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, nàng tuy đã giảm được lực đấm nhưng dư lực vẫn quá mạnh.
Nữ hắc y nhân tạm né sang một bên, nếu bây giờ mạo hiểm đánh với Lưu Tích, có lẽ nàng sẽ chịu thương tích không nhẹ.
Phía xa, ở chỗ Hoàng Thao bất tỉnh, một lần nữa, hai con mèo đen xuất hiện và kéo hắn. Lưu Tích ngay lập tức lao đến, trong tay siết chặt Kim Bổng, tung một cú đánh. Nhưng vẫn như lần trước, không thể chạm đến hai con Hắc Miêu dù chỉ một chút.
Keng!!!
Tiếng móng Hắc Miêu va vào Kim Bổng như kim loại đập vào nhau, lực tấn công cũng không nhỏ, Lưu Tích dễ dàng nhận ra cấp bậc của con quái thú này không hề thấp, thậm chí có thể đánh áp đảo hắn.
Cấp bậc của quái thú dựa chủ yếu vào huyết thống và tuổi thọ. Hắc Miêu huyết thống không phải quá cao, vậy rõ ràng nó đã sống rất lâu mới có thể luyện đến độ móng sắc và cứng như dao. So ngang với Kim Bổng mà không gãy, chắc chắn không phải vật chất bình thường.
Con Hắc Miêu khè khè như dọa nạt, đứng trước mặt Lưu Tích như thể muốn đối đầu. Nó rất tự tin cũng bởi nó có thực lực.
Nhưng quan trọng nhất, những người xung quanh không hề nhìn thấy nó…
Họ tưởng Lưu Tích bị điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.