Chương trước
Chương sau
“Phó Đô Đốc trên Huyết Giới này không ít. Bọn hắn là chức vụ của tiềm năng, thể hiện rằng tiềm năng của bọn hắn có thể trở thành những chức vụ cao hơn, có thể trở thành trụ cột của Huyết Giới. Các vị, nghĩ cho kĩ, thứ ta nói ở đây là tiềm năng, không phải tài năng. Dù xuất phát điểm khác nhau nhưng bằng ý chí và nghị lực, tiềm năng sẽ được khai phá và lớn mạnh hơn cả tài năng.
Ừ thì Lôi Huyết kia và Không Gian Chi Huyết này đều là những tài năng trăm năm có một, nhưng xét tiềm năng, Thuần Huyết tên Lưu Tích không hề kém cạnh. Hắn ta hoàn toàn xứng đáng với chức vụ này.”
Hương Anh Túc có một chút phẫn nộ khi nói ra những lời ấy. Càng nói, hắn lại càng tự thấy bản thân từ nhục nhã ra sao khi coi Lưu Tích kém hơn người thường. Hắn muốn thức tỉnh những con người đã nhuốm cái định kiến về Thuần Huyết trong căn phòng này.
“…”
“Lưu Tích đã vượt qua rất nhiều Dị Huyết khác để trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc thi ở Tam Hợp Viện. Hắn đã đánh một cách công bằng, thắng một cách công bằng, nhẽ nào hắn không đáng được đối xử công bằng sao?”
“Thôi được rồi, ta chấp nhận việc để cả ba tên nhóc ấy trở thành phó đô đốc. Mong rằng bọn hắn sẽ giúp cho Huyết Giới về sau.”
Một vài chuyện nữa được bàn tới. Rằng khả năng Thạch Tộc vẫn còn lởn vởn ở ngoài khí quyển và chưa biết có rời đi hay không. Tiên phong của bọn chúng cũng là bọn tinh nhuệ nhất đã bị đập nát, lúc này, đổ bộ xuống là một ý tưởng tồi nên khả năng ấy khá thấp. Khá thấp, không phải là không có. Điều đó yêu cầu một tinh thần cảnh giác hết sức cao.
Rồi đến việc bàn giao giấy báo tử cho những gia đình người xấu số.
Thống kê thiệt hại về tài sản.
Lo hậu sự.
Nghiên cứu thông số của Thạch Tộc, thu thập thông tin từ phi thuyền đổ bộ…
Và còn nhiều thứ nữa…
Đại khái, mất cả một buổi, mọi chuyện đã được bàn bạc xong. Đấy mới chỉ là bàn bạc thôi, hoàn thành thì còn mất nhiều thời gian hơn nữa. Nhưng có một việc đã được làm ngay và luôn đó là cấp danh xưng phó đô đốc cho Lưu Tích, Minh Đa và Lưu Thanh.
“Nào, bắt tay vào luyện tập chứ?” Hương Anh Túc đứng trước mặt Lưu Tích, nói.
Đây là sân tập chuyên dụng của quân đội, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra, tường sàn đều được gia cố chịu lực, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.
Lưu Tích chỉ gật đầu đáp lại, nghiêm túc nhìn Hương Anh Túc.
“Đầu tiên, boxing tạo ra một lực đập rất lớn ở tay nên phải cố gắng bảo vệ phần tay. Tay là mạng sống, có thể nói như vậy, tấn công bằng tay, đỡ đòn cũng bằng tay. Vậy nên, hãy dùng Huyết Khiển tạo ra hai cái găng lớn ôm lấy hai quyền.” Hương Anh Túc bắt đầu giảng giải.
Lưu Tích làm theo. Nhưng hắn không tạo ra găng tay lớn mà hình thành hai Huyết Trảo ôm lấy cả cánh tay. Hương Anh Túc có chút sững sờ, nhưng, Huyết Trảo này vẫn có thể co bóp bình thường nên về lý thuyết mà nói sẽ không có khác biệt gì với găng tay.
“Tiếp đến là thế đứng. Co người vào nhỏ nhất có thể để dễ dàng né tránh đòn tấn công của đối phương. Chân liên tục đẩy thân khỏi mặt đất để chủ động trong việc né.” Hương Anh Túc tiếp lời, vừa nói vừa làm theo.
Hắn nhún nhún liên tục, chân chỉ cách đất một khoảng nhỏ rồi lại chạm xuống, hai tay co vào trước mặt để phòng thủ và cũng để nhỏ hơn. Lưu Tích làm theo, nhưng hắn lại không thể dễ dàng điều khiển cơ thể như Hương Anh Túc.
“Nhún người chỉ vừa đủ, hình dung như mình đang đứng trên một lớp đệm khí mỏng. Nếu nhảy quá mạnh, vừa mất sức vừa khó giữ thăng bằng.” Hương Anh Túc đưa ra bí quyết để tạo một thế đứng chuẩn.
Lưu Tích giảm lực lại. Tuy vẫn chưa quen nhưng hắn đã điều khiển tốt hơn. Cảm giác bản thân nhẹ đi, nhỏ lại, đúng như sự cô đơn mà hắn nghĩ đến. Giờ phút này, chỉ có hắn, trời, đất và đối thủ.
“Đã xong rồi, giờ chỉ có đấm thôi. Đấm phải như đại bác. Một cú vung mạnh về phía trước làm đối phương xây xẩm mặt mày rồi thu về như chưa từng xảy ra. Hãy nén lực tay thật sâu như lò xo để bật ra thật mạnh!” Hương Anh Túc nói rồi làm mẫu.
Vun vút, tiếng những quyền cực nhanh của Hương Anh Túc vung lên trong không gian. Nhờ vào Huyết Vận gia cường cơ thể, mỗi quyền đều mạnh hơn bình thường nhiều lần, nhanh đến mức chỉ như một làn dư ảnh.
Lưu Tích cũng thử làm theo, hắn cảm thấy không quen. Bình thường, khi giao chiến, hắn luôn là loại đánh đến cùng, xông pha, ngang tang. Tức là một khi đã đấm tới, hắn sẽ lên gối, vung chân, đập gậy, đánh luôn thành một combo. Còn boxing thì chỉ phóng ra rồi lại thu về.
“Khi thành thạo có thể sử dụng thành một liên hoàn đòn, vừa choáng mạnh vừa sát thương cao. Còn bây giờ, tập trung đấm thẳng đi. Một kẻ luyện một kiểu đấm một nghìn lần còn mạnh hơn kẻ tập một nghìn kiểu đấm một lần.” Hương Anh Túc nhận ra chút bối rối của Lưu Tích và ngay lập tức nói.
Dứt lời, đô đốc Hương Huyết ấy nhìn sang hình nộm bên cạnh. Hắn tung một cú đấm trực diện thẳng vào mặt hình nộm, tiếp đến là cú móc hàm đầy hiểm hóc. Rồi lại cong người xuống, hai quyền thẳng vào bụng, hình nộm bị đẩy lùi đôi chút. Hương Anh Túc ngay lập tức nhào tới, quyền đánh ra như mưa, cứ phóng tới rồi giật về như nã đạn, mặt của hình nộm kia nháy mắt đã tả tơi, bông nhồi lòi hẳn ra ngoài.
“Nào, tập đi chứ, mấy đòn cơ bản chỉ có vậy.” Sau khi dứt chuỗi đòn, Hương Anh Túc quay sang mà nói.
Lưu Tích chỉ biết gật đầu rồi cắm mặt vào tập. Hắn đấm tay phải rồi lại đấm tay trái, cảm giác như gân cốt đang giãn ra vì lực đấm quá mạnh. Nắm đấm của hắn cứ nhanh dần, chuyển động cứ thanh thoát dần, đến mức mà mỗi lần tung quyền đều vang lên một tiếng “vụt” như xé ngang qua không gian.
Hương Anh Túc khá hài lòng với tốc độ tiến bộ này của Lưu Tích, hắn thậm chí còn cảm giác Lưu Tích đã từng tập qua đòn đấm cơ bản này ở đâu đó. Không sai, lúc tập Long Trảo với Huyết Cổ Long, mỗi lần tóm lấy một viên đá, hắn đều phải tung ra một cú đòn tay tương tự, chỉ khác lúc ấy là ngửa tay còn lúc này là nắm chặt tay.
Cũng vì từng tập bắt đá, quyền của Lưu Tích tung ra ở một phạm vi cực kì rộng. Chéo vai, trước mặt, dưới, trên, đủ mọi góc độ hắn đều có thể chạm tới như một bản năng.
Một tuần liên tục, Hương Anh Túc chỉ cho phép Lưu Tích tập đấm thẳng.
“Đòn cơ bản thứ hai, double tap. Hai đấm liên tiếp từ tay thuận. Cả hai chung vào một mục tiêu. Đòn đầu tiên là làm choáng đối thủ, đòn sau là tung mạnh ra để gây sát thương chí mạng.” Hương Anh Túc tung hai cú đấm gió vào không trung, nói.
Một tuần tiếp theo, Lưu Tích chỉ tập đấm thẳng và double tap.
“Đòn cơ bản thứ ba, triple tap. Hai đấm liên tiếp từ tay thuận và một cú từ tay không thuận để chấm dứt. Đòn đầu làm choáng, đòn sau gây sát thương, đòn sau nữa tiếp tục là làm choáng, thậm chí là định hình lại khuôn mặt đối phương.” Hương Anh Túc tung ba cú vào hình nộm, đẩy lùi nó một quãng xa.
Một tuần tiếp sau đó, Lưu Tích chỉ tập đấm thẳng, double tap và triple tap.
“Đòn cơ bản thứ tư và cũng là đòn nổi tiếng nhất của boxing: móc hàm. Một cú móc hàm đẹp có thể làm trật khớp cổ của đối thủ và ngay lập tức nốc ao hắn. Thậm chí, trong boxing trên chiến trường, mỗi cú móc hàm có thể lấy một mạng, ngay lập tức.” Hương Anh Túc nói, tung cú móc hàm nổi danh vào hình nộm.
Có thể nghe tiếng gió vút, nhìn thấy đầu hình nộm quặt ra sau và cả con hình nộm ấy văng vào không trung. Một sức mạnh khủng khiếp và chí mạng.
Một tuần cuối cùng, Lưu Tích chỉ tập móc hàm.
Một tháng cho việc nhập môn boxing kết thúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.