Chương trước
Chương sau
“Ngươi có chắc là chỗ này chứ?” Lưu Tích và Minh Đa nhìn về phía một khu đất đồi cao rộng. Trước mặt bọn hắn mướt một màu cỏ xanh, cây trồng thành hai hàng gọn gàng. Nhưng đối nghịch với vẻ sạch đẹp ấy, nơi này dường như một cái nghĩa địa.
Một màu im lặng bao trùm lấy nơi đây, gió hú trên đồi kéo từng hồi dài vọng mãi. Lưu Tích và Minh Đa đứng cạnh nhau, bất giác không biết nên đi tiếp hay nên quay về. Hai người chỉ nhìn thấy trên đồi xa là một căn chòi nhỏ, hoàn toàn không phải khí chất mà các quý tộc nên có.
“Lưu Tích, mày có nên quay về không?” Minh Đa quay sang hỏi.
“Tao về? Ngáo à? Đến đây còn về thì là thể loại gì?” Lưu Tích quay sang mắng.
“Không, mày nghĩ bọn nó sẽ để một thằng Thuần Huyết như mày bước vào đấy an toàn chắc? Tao sẽ vào thám thính trước, nếu có gì không ổn tao sẽ rút ngay!” Minh Đa nói.
Lưu Tích nghe cũng thấy có lý. Thuần Huyết mà muốn đặt chân vào Tân Huyết Hội cũng khó nhưng nếu một kẻ từng được mời như Minh Đa thì câu chuyện lại khác. Hắn có thể vào, có thể ra, chí ít cũng an toàn. Lưu Tích gật đầu, Minh Đa giơ một ngón cái rồi bắt đầu tiến về phía trước.
Nhưng cả hai đã quá coi thường mạng lưới thông tin của Tân Huyết Hội.
Dù cách khu vực kia khá xa mới tách ra nhưng mọi chuyện bọn hắn làm đều không thoát khỏi tai mắt.
Từng bước một, Minh Đa tiến chậm về phía căn chòi nhỏ trên đỉnh đồi. Hắn đứng sát vào cửa, lắng tai nghe xem rốt cuộc có gì xảy ra bên trong. Nhưng tuyệt nhiên không, không gian bên trong căn chòi quá nhỏ và không hề phát ra một âm thanh nào, tựa như nó chỉ là một cái bù nhìn cắm tạm.
Đột nhiên, một thiết bị xuất hiện và quét qua tròng mắt của Minh Đa. Ngay khi hắn chưa kịp hoảng hồn, giây tiếp theo, cả căn chòi được kéo thẳng xuống đất sâu, để lộ một hố sâu đến mức khó tin và Minh Đa cũng ngay lập tức rơi tự do vào đấy.
Theo bản năng, mồm hắn ngoác ra và hét lên, tạo thành một chuỗi âm thanh kinh hoàng.
Hắn cứ rơi, hố sâu hun hút không thấy đáy, tốc độ rơi thì càng lúc lại càng nhanh. Minh Đa nghĩ đến đủ loại khả năng, liệu rằng đây là một cái bẫy, căn chòi này bị lỗi hoặc cái gì đó tương tự như thế.
Nhưng đột nhiên, một đợt gió mạnh phả từ bên dưới lên, liên tục và liên tục, dần tạo thành một cái hầm gió để hắn lơ lửng như diều. Gió đệm nhẹ dần, Minh Đa chầm chậm đáp xuống dưới một tấm lưới. Trước mặt hắn lại là một đường hầm dài, khắp nơi đều được ốp những tấm sắt dày, nặng và bóng loáng.
Phía cuối đường hầm kia có ánh sáng, ánh đèn vàng.
Hắn cứ chậm bước tiếp, càng lúc càng gần với ánh sáng ấy. Rồi cuối cùng, khi đến nơi, Minh Đa buộc phải đưa tay lên che mắt vì cái ánh sáng mạnh của căn phòng này. Đèn chùm, tranh quý, khung vàng thảm bạc khắp nơi. Một chốn xa hoa như thể chỉ tồn tại trong phép nói quá.
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân trên ghế bành hỏi. Hắn vẫn ngồi im ở vị trí oai vệ đấy, không hề tỏ ra sát khí với Minh Đa.
“Ta là Minh Đa, thiêu kiêu Lôi Huyết.”
Hắc y nhân bật cười, tiếng bị bóp qua máy bẻ giọng thành một chuỗi âm thanh rè rè. Minh Đa ngay lập tức cảm thấy rùng mình, da gà nổi lên khiến cả cơ thể khó chịu. Có một thứ gì đó ở hắc y nhân kia khiến hắn ghê tởm và kinh sợ.
Hắn không thể nêu rõ… đó chỉ như một linh cảm.
“Khoảng một tháng trước, ngươi đã bị đuổi khỏi khoa Lôi Huyết, từ đó đến nay, ngươi tiếp tục tập luyện với Lưu Tích và cho đến ngày hôm nay, ngươi mò đến đây để thám thính. Ta có nói sai điểm nào không?” Hắc y nhân trên ghế bành từ từ nói ra.
Minh Đa chỉ mất một khắc để quyết định. Lộ thì đã lộ rồi, rốt cuộc cũng là do hắn và Lưu Tích quá sơ hở. Minh Đa thấp người xuống tấn, năm mũi lôi tiễn xuất hiện từ vết cắn tay của hắn và bắt đầu bay vòng quanh. Thế rồi hắn tiếp tục Huyết Vận, những tia lôi điện vàng kim xuất hiện lờ mờ dưới lớp da hắn.
Rụp!
Nhún chân, phóng đi, Minh Đa biến mất trong không gian, chỉ có những tiếng gió quật và hình ảnh lờ mờ của dư ảnh. Hắc y nhân trên ghế vẫn điềm tĩnh, chầm chậm đứng dậy.
“Cũng nhanh đấy.”
“Nhưng chưa đủ.”
Minh Đa nghiến răng, tiếp tục tăng tốc. Hắn sẽ cho tên khốn mặc đồ đen kia thấy hậu quả của việc khinh thường người khác. Siết chặt một tay, Minh Đa lao trực diện về phía hắc y nhân, năm mũi lôi tiễn cũng bám theo.
Năm mũi lôi tiễn được hắn điều khiển lao lên trước, tốc độ và uy lực có thể xé nát da thịt của những con quái thú. Một quyền tiếp theo sẽ triệt để đánh gục hắc y nhân.
Nhưng, trong tích tắc, hắc y nhân kia xoay người, một cú đá ngang tung ra đánh tan cả năm mũi lôi tiễn. Minh Đa chưa kịp hoàn hồn thì đã nhận ra một bàn tay đang lao thẳng về phía trước.
Pặc!
Hắc y nhân tóm chặt lấy cổ Minh Đa, nhấc lên như nhấc một túi đồ.
“Nhưng chưa đủ…” Hắc y nhân nhắc lại một lần nữa, dáng vẻ như đang chế giễu Minh Đa.
Mũ trùm đầu của hắc y nhân cũng rơi xuống theo tay nhấc Minh Đa lên, để lộ một khuôn mặt nữ nhân đang cười, miệng đeo một lớp khẩu trang để bẻ giọng. Nhưng điều kinh hãi nhất nằm ở một bên bịt mắt của nàng, nó khiến Minh Đa nghĩ đến một tướng cướp hung tàn và độc địa.
Nàng vứt hắn xuống đất, mở chiếc hộp gỗ nhỏ ra. Lại một lần nữa, bên trong là một viên đá đen ngòm như hố đen, một viên đá sẽ hút lấy mọi nguồn máu nó ở gần.
Phệ Huyết Thạch…
Nàng thả tay, viên đá rơi lên cơ thể Minh Đa và bắt đầu điên cuồng hút máu của tên Lôi Huyết bất lực ấy.
“Ngươi có biết không, cái chết mà Huyết Tộc vẫn luôn chối bỏ đang đến gần với ngươi. Khi xưa, lúc mà Nhân Giới còn chưa được tách ra, thế giới gọi chúng ta là “kẻ làm bạn với quỷ dữ”. Chúng ta là quỷ dữ ư? Không… Chúng ta là những kẻ từ chối cái chết, là chủng tộc của sự bất tử…
Thế ngươi có biết vì sao chúng ta lại thua trong cuộc chiến ấy không?
Tại sao… ngươi biết không?
Vì lũ khủng long cũng chết dù chúng từng là bá chủ, vì kể cả những con bò sát nhỏ bé cũng có thể tiếp tục sinh tồn dù chúng chỉ là giống loài hạ đẳng. Vì chúng ta chậm tiến so với vạn giới, chúng ta đã ngủ quên trên chiến thắng đến mức trở thành thứ yếu đuối nhất của vạn giới!
Nhưng Tân Huyết Hội sẽ thúc đẩy quá trình tiến hóa của Huyết Tộc, thanh trừng toàn bộ Thuần Huyết!”
Minh Đa lịm đi vì mất máu trong những tiếng diễn thuyết của nữ hắc y nhân kia. Nhưng một phần nào trong hắn vẫn thầm hiểu được cái tư tưởng của lũ Tân Huyết Hội. Bọn hắn không hẳn là sai, không hẳn là đúng, bọn hắn là một lũ cực đoan và có đức tin vững chắc vào ý chí chung của Hội.
Vụt!
Đột nhiên, cắt ngang qua không trung là một cục máu được Minh Đa điều khiển. Hắc y nhân dĩ nhiên có thể tránh được nhưng thứ Minh Đa nhắm đến không phải là gây ra sát thương lên nàng ta.
Bịt mắt bị cắt đứt, để lộ ra đồng tử bí ẩn.
Dị Huyết so bằng mắt, phân biệt bằng màu của đồng tử…
“Rốt cuộc… ngươi… là… thứ gì…?” Minh Đa nở một nụ cười gằn, thở dốc và nói. Hắn đã nhìn thấy sự dị dạng của nữ hắc y nhân ấy, một thứ hắn chưa từng được thấy, một thứ kì lạ, gượng ép và đi ngược lại với lẽ thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.