- Tại sao Tỏa Hồn cung chủ lại lẩn thẩn thế? Thừa công đâu lại cấu tạo nên một quyển bí lục như thế này? Vậy ra suốt đời bà vẫn còn lúng túng trong vòng dư luận nhỏ nhen thế sao?
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Thế những gì ghi chú trong quyển bí lục đó không đúng sự thật?
Phượng Tam cười khổ :
- Giang hồ truyền thuyết có hai lối, một lối chuyên xuyên tạc đồng đạo võ lâm, có thể vì thù hằn, có thể vì đố kị cái thành tựu của người. Một lối khác do cái tâm thành kẻ xấu một ai đó, là gián tiếp cảnh cáo mọi người đừng quá tin cái vỏ huy hoàng của ai đó mà lầm bản chất đê tiện, dù con người đó có thanh danh trọng đại. Một lối khác là vì có cảm tình đặc biệt với một vài nhân vật. Người ta thần tượng những nhân vật đó để nêu một gương sáng cho toàn thể võ lâm xem chung. Nói xấu một người là gián tiếp biểu lộ cái hơn của mình. Ca tụng một người là gián tiếp biểu lộ mình đồng một mẫu người với kẻ được ca tụng. Ngươi đã hiểu cái đạo lý của điều đó chứ?
Tiên sinh dừng lại một chút rồi tiếp :
- Nói tốt, nói xấu, chung quy cũng chỉ là truyền thuyết mà có truyền thuyết nào đúng sự thật hoàn toàn? Cho nên truyền thuyết về sự việc gần chẳng những không nên quá tin tưởng mà truyền thuyết về những sự việc xa chúng ta bắt buô? phải nghi ngờ.
Bởi cái thần thoại bắt nguồn từ truyền thuyết mà thần thoại thì luôn vượt giới hạn thực tế...
Tiên sinh trầm giọng kết luận :
- Tỏa Hồn cung chủ nghe làm chi những lời vỗ về bên gối. Phàm những kẻ hay kể lể tâm sự bên gối một giai nhân trong một đêm ân tình tạm bợ miễn cưỡng, nếu không có ý mua chuộc một sự ve vuốt của mỹ nhân thì cũng thỏa mãn một định kiến nào đó đối với người được đề cập đến. Như vậy là thiếu căn cứ, như vậy là thiếu thiện kiến. Còn tin làm sao được?
Du Bội Ngọc trầm ngâm một chút :
- Tuy nhiên máu chảy quá nhiều tại Lý Độ trấn chỉ vì một quyển bí lục này!
Phượng Tam thở dài :
- Bởi con người chẳng phải ai cũng thoát tục siêu phàm, chẳng phải ai cũng đứng trên cao dư luận để nhận xét cái chân giá trị của một con người. Và do đó trường cạnh tranh tiếp diễn từ nhóm người này sang tổ chức kia, từ thế hệ trước đến thế hệ sau liện tục vô tận!
Du Bội Ngọc mơ màng :
- Nhưng cũng có nhiều người tin... Tiểu đệ nói rằng có người tin vì có vài lần tiểu đệ nêu lên một điểm trong quyển bí lục, tức khắc người đó bị khích động liền...
Phượng Tam điềm nhiên :
- Ho?bị khích động là vì hành động của họ ngày nào còn ám ảnh nặng nơi tâm tư. Họ quá sốt sắng với việc tạo thanh danh để trở thành quân tử. Họ chấp nhận một hy sinh kể cả cái chết để được thanh danh quân tử. Mà người dễ thành quân tử nhất là những kẻ làm nên tội ác. Những kẻ đó chỉ cần trong một phút giây nào đó hồi đầu hướng thiện là được người đời ca tụng ngay. Cho nên lắm lúc, họ làm những tội ác mà họ không làm, hoặc có làm nhưng không đúng mức ác. Còn hơn những người quân tử từ trong bụng mẹ quân tử ra, giữ mãi tư cách quân tử suốt đời mà vẫn còn bị nghi ngờ như thường!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Chí lý thay!
Phượng Tam tiên sinh tiếp :
- Khách giang hồ cứ tưởng Tỏa Hồn cung chủ trân trọng một bí kiếp võ công siêu thượng nên ai ai cũng mơ ước chiếm đoạt cho kỳ được để một sớm một chiều trở thành tay thượng đỉnh trong võ lâm. Do đó, bao nhiêu máu đã chảy thành sông, bao nhiêu thân xác ngã gục thành núi! Nếu người ta biết giá trị của quyển sổ tạp lục chỉ là những suy nghĩ nhỏ nhen của nhiều nhân vật như thế này thì làm gì Lý Độ trấn phải làm mồi cho lửa? Làm gì chúng ta phải phân tán mỗi người một phương trời?
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc rất lâu. Sau cùng chàng quay qua Đông Quách Cao hỏi :
- Thế ra tiền bối đã rời Sát Nhân trang?
Đông Quách Cao, tức là Cao lão đầu ngày nào cũng làm cái việc đánh xe tại Sát Nhân trang, gật đầu mỉm cười không nói gì.
Du Bội Ngọc lại hỏi :
- Tiền bối rời Sát Nhân trang từ lúc nào?
Đông Quách Cao đáp :
- Không lâu lắm sau cái ngày ly khai trang viện kỳ quái đó.
Du Bội Ngọc nhìn thoáng qua Phượng Tam tiên sinh, lại hỏi :
- Chính tiền bối đã cứu Phượng Tam đại ca tại Lý Độ trấn?
Đông Quách Cao gật đầu :
- Rời khỏi Sát Nhân trang, ta đi khắp sông hồ kiểm soát lại tình hình võ lâm xem có chi biến đổi trong thời gian ta vắng mặt chăng. Bất ngờ đến Lý Độ trấn, ta biết được cái tin Du Phóng Hạc sắp đặt kế hoạch tấn công tòa tiểu lâu để vừa tiêu diệt Phượng Tam lão đệ và Châu Lệ Nhi, vừa đoạt một vật báu nào đó do Tỏa Hồn cung chủ cất giấu dưới nền nhà. Lúc ngươi đưa khẩu thư của Phượng Tam lão đệ đến Du Phóng Hạc hẹn giờ gặp mặt, ta có mặt trong đám dân chúng tại thị trấn do Du Phóng Hạc tập trụng ở khu rừng. Khi ngươi cùng mấy cao thủ của Du Phóng Hạc giao đấu, ta cũng có mặt để xem. Do ta âm thầm theo dõi ngươi nên cũng biết luôn Nộ chân nhân đề nghị thu ngươi làm đệ tử...
Lão dừng lại, đằng hắng mấy tiếng rồi tiếp :
- Ta cũng có nghe câu chuyện giữa ngươi và Hồng Liên Hoa Bang chủ Cái bang!
Du Bội Ngọc kêu lên :
- Sao tiền bối không liên lạc với vãn bối?
Đông Quách Cao mỉm cười :
- Để làm gì? Ngươi không lâm nguy thì cần gì ta ra mặt? Vả lại, ta còn nghĩ cách cứu Phượng Tam lão đệ nữa kia mà!
Đoạn lão tiếp luôn :
- Đêm đó ở bên ngoài tòa tiểu lâu, trà trộn trong đám quần hùng, ta chứng kiến những gì đã diễn ra bên trong. Ta thấy Ngân Hoa Nương thoát ra rồi bị người trong Thiên Tằm giáo bắt lên xe, chính cỗ xe sau này đưa ngươi, Hồ Lão Lão và Châu Lệ Nhi đi tìm thuốc giải. Sau khi Quách Phiến Tiên đã thoát ra, ta nhảy vào tiểu lâu bế xốc Phượng Tam lão đệ đưa về đây.
Bao nghi vấn hiện lên trong đầu Du Bội Ngọc. Chàng chẳng còn biết hỏi việc gì trước, việc gì sau. Suy nghĩ một chút, chàng hỏi :
- Quách Phiến Tiên có thoát nạn chăng?
Đông Quách Cao đáp :
- Y được Hải Đường phu nhân nghênh đón, có thể y chẳng việc gì, còn Chung Tịnh thì chừng như được giao trả cho sư phụ nàng.
Lão tiếp :
- Từ lúc đưa Phượng Tam lão đệ về đây, ta bận săn sóc cho y nên không còn xuôi ngược giang hồ nữa. May thay đại huynh ta từ Quan ngoại trở về, ta nhờ người theo dõi ngươi và tìm cách đưa ngươi về đây.
Đông Quách tiên sinh nối lời :
- Sở dĩ ta trở lại Trung Nguyên là vì ta được nhị đệ cho biết tin Hắc Ngọc phu nhân đang mưu đồ khuynh đảo võ lâm giành ngôi bá chủ. Do đó, ta âm thầm truy tìm tung tích của bà ta, nhờ đó mới biết được bà ấy muốn lợi dụng ngươi, giao phó cho ngươi một công tác bất lợi cho ta. Trên đường ra Quan ngoại, ngươi đến mừng thọ Phú Bát gia, ta đã theo ngươi đến đó.
Du Bội Ngọc sững sờ. Không ngờ những gì Cơ Bi Tình nói với chàng, Đông Quách tiên sinh đều nghe cả. Chàng nhìn Đông Quách tiên sinh hỏi :
- Thế tấm thẻ trúc kia có ý nghĩa gì?
Đông Quách tiên sinh mỉm cười :
- Thực ra nó không quan trọng như Hắc Ngọc phu nhân nói với ngươi. Vật đó chính là vật của ta, nó là một tín vật của ta, cũng như tín vật của các môn phái trên giang hồ chứ chẳng phải là vật lưu niệm do ta trao cho một người nào mà ta thọ ơn cả.
Vật đó chẳng hiểu tại sao trong lúc hành tẩu giang hồ bi thất lạc. Muốn tìm lại nó, ta truyền tin khắp giang hồ là nếu ai nhặt được và giao hoàn cho ta, ta sẽ đền ơn xứng đáng, dù có đòi hỏi một công tác khó khăn ta cũng vui lòng làm. Người mang nó giao hoàn cho ta, chỉ được quyền đòi hỏi nơi ta một báo đáp xứng đáng chứ nó không bảo đảm sự tin cậy trọn vẹn của ta đối với người đó. Cho nên dù người có mang nó ra đối với ta thì ngươi cũng chẳng đủ tư cách tiếp cận ta mà hòng thừa cơ hạ độc thủ.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Tỏa Hồn cung chủ thừa hiểu như vậy, chắc bà ấy định nhờ ta một việc chi đó nên mới trân trọng nó, bất ngờ bà chết đi, vật đó trở thành một đầu đề thần thoại. Tuy nhiên, gian ngoa như Hắc Ngọc phu nhân làm gì bà ta không thấu hiểu chân tình? Bà ta lừa ngươi, cốt ý đưa ngươi đến nhờ tay ta giết ngươi. Nếu đúng sự thật tấm thẻ đó có lịch sử như thế thì sao bà ấy không nhờ ai khác mà lại uỷ thác cho ngươi làm việc đó?
Lão lại dừng, rồi kết luận :
- Hắc Ngọc phu nhân biết rõ bình sinh ta chẳng hề tin cậy ai, giả như ngươi đến với ta thì tự nhiên ta phải lưu ý đến ngươi, rồi thế nào ta cũng khám phá ra mưu toan và hạ thủ ngươi để trừ một mối hoạ.
Du Bội Ngọc cau mày :
- Nếu bà ấy muốn giết vãn bối thì có thể hạ thủ bất cứ lúc nào, sao lại phải mượn tay tiền bối?
Đông Quách tiên sinh cười nhẹ :
- Ngươi không hiểu cái đạo lý đó sao? Bà ấy xem ngươi là một trở lực lớn trong tương lai trên đường xây dựng nghiệp bá. Đương nhiên bà ấy phải tìm mọi cách để trừ diệt ngươi. Nhưng tự tay bà gây nên cuộc đổ máu thì lại mất cái danh nghĩa rất cần cho bà để gây uy tín trên giang hồ. Bà muốn quy ác danh về tay ta hơn là mượn tay ai khác. Bởi ngươi đã hiểu trên thế gian này bà ấy chỉ có cố kỵ hai anh em ta thôi, bà ấy sợ sau này ta huy động quần hùng chống lại. Nếu ta trở thành một kẻ sát nhân rồi thì có hiệu triệu cũng chẳng ai nghe ta.
Lão dừng lại, trầm giọng tiếp :
- Sai ngươi đến ta bà ấy có hai điều lợi. Một là ta mang ác danh nếu giết ngươi. Hai là ta chết nơi tay ngươi. Trong hai điều lợi thì thế nào bà cũng có một! Giả như ta chết bà ấy càng thu lợi lớn hơn. Còn lại một người, bà sẽ có ngàn cách khác loại trừ ngươi.
Du Bội Ngọc thở dài. Một lúc sau chàng lại hỏi Phượng Tam :
- Phượng Tam Ca cho rằng quyển tạp lục lai lịch nhân vật võ lâm ấy không có giá trị tuyệt đối?
Phượng Tam gật đầu :
- Ngươi nên hiểu việc này rồi suy ra những việc khác. Kẻ đã kể chuyện gia đình ngươi vốn không thích phụ thân ngươi, kẻ đó lại dọn sẵn đường cho Du Phóng Hạc sau này nên Tỏa Hồn cung chủ mới ghi vào quyển tạp lục là phụ thân ngươi trục xuất bào đệ!
Du Bội Ngọc mơ màng một lúc, đoạn hỏi :
- Hiện tại tình trạng của Phượng Tam Ca có khả quan hơn trước không?
Phượng Tam gật đầu :
- Chất độc trong người đã được giải trừ phần lớn. Bất quá ta chỉ cần tịnh dưỡng độ vài mươi ngày nữa là có thể cử động được. Cũng nhờ tài y thuật của Đông Quách Cao lão huynh đó!
Đông Quách tiên sinh gật gù :
- Nếu Đông Quách Cao nhị đệ đừng lưu lại Sát Nhân trang mấy năm dài thì Phượng Tam lão đệ đâu đến nỗi thân tàn ma dại như thế này? Và có thể có một trận chiến kinh hồn giữa lão đệ và Nộ chân nhân tại Lý Độ trấn vào ngày đó rồi. Tuy ngày nay có muộn nhưng cũng chưa đến nỗi nào! Chúng ta lại có thêm mấy mươi ngày nghiên cứu kỹ kế hoạch, trong thời gian chờ đợi Phượng Tam lão đệ bình phục!
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Kế hoạch? Tiền bối định làm gì?
Đông Quách tiên sinh mỉm cười :
- Ngươi cứ tưởng ta trở lại Trung Nguyên là để thăm quê cũ thôi à? Đâu có đơn giản như thế được? Ta cũng xuất thân từ con nhà võ, bình sinh cũng lấy võ thuật giúp ích cho đời. Dù muốn dù không ta cũng là người trong võ lâm nên cũng có bổn phận đối với cuộc thịnh suy của võ lâm. Ta chủ trương không gây hấn với bất cứ một ai.
Nếu ai đó áp dụng thủ đoạn tranh chấp những quyền lợi riêng lẽ thì ta chẳng cần can thiệp gấp làm gì bởi ai cũng có quyền gây thực lực, tạo uy tín, giành một thế đứng trong giang hồ. Nhưng một khi ma đầu nuôi mộng bá chủ, khuynh loát võ lâm thì nhưng nhân vật trong chính phái buộc lòng phải lên tiếng. Trước hết cảnh cáo, nếu cảnh cáo không hiệu quả thì chuyển sang giai đoạn trừng trị...
Lão đứng dậy nhìn thoáng qua Đông Quách Cao, đoạn tiếp :
- Lúc còn ở Sát Nhân trang, nhị đệ ta có cho ngươi biết trên giang hồ có một nhân vật bí mật từng gieo khiếp đảm khắp nơi, nhiều người bị giết, nhiều nhà bị cướp.
Nhân vât đó lại có hành tung kì bí, không ai biết rõ lai lịch như thế nào. Nhị đệ ta mang máng truy ra nguồn gốc nhưng còn thiếu vài chứng cớ nên phải khuất thân làm kẻ đánh xe cho người để tìm hiểu chính xác. Ngày nay chứng cớ đã nắm trong tay, chúng ta phải chuyển sang giai đoạn hành động!
Lão lại dừng, mơ màng một chút rồi lại tiếp :
- Nhân vật đó tung hoành phóng túng đã thành tánh từ rất lâu, trước cả thời gian Du Phóng Hạc giả dùng uy thế Minh chủ võ lâm loại trừ những phần tử mà y cho là có phương hại đến sự nghiệp của y. Y đã là Minh chủ, y lo củng cố sự nghiệp nên đã dùng nhiều thủ đoạn. Ngoài y ra còn có một nhân vật mà Đông Quách Cao theo dõi, nhân vật này cũng nuôi mộng bá chủ giang hồ. Hiện tại nhân vật này cũng đang hành động ráo riết cho kịp ngày hội Huỳnh Trì tranh gianh ngôi vị. Tóm tắt lại, cả nhân vật đó và Du Phóng Hạc giả đang gây thực lực trên xác chết của kẻ đối lập, chờ đợi ngày đại hội sắp đến, chúng ta có bổn phận ngăn ngừa, phá hoại mưu mô của họ.
Du Bội Ngọc hỏi :
- Nhân vật đó có phải là...
Đông Quách tiên sinh gật đầu :
- Là Cơ Khổ Tinh, có sự tương trợ của vợ mà cũng là em gái lão ta, Hắc Ngọc phu nhân Cơ Bi Tình!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Cứ như lời Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang thì cả hai là đồng minh với nhau, lẽ ra họ phải giúp nhau chứ lý đâu lại tranh chấp lẫn nhau?
Đông Quách tiên sinh trầm giọng :
- Bên ngoài Hắc Ngọc phu nhân va Cơ Bi Tình đồng minh, bên trong họ là hai kẻ tư thù. Du Phóng Hạc giả đương nhiên biết rõ ngày hội Huỳnh Trì, Cơ Khổ Tình sẽ tranh cử chức võ lâm Minh chủ với y, do đó y phải có một chương trình tiêu diệt kẻ đối lập. Ngược lại, vợ chồng Cơ Khổ Tình và Cơ Bi Tình cũng biết thế, nên song phương ghìm nhau ngấm ngầm, bên nào cũng có thủ đoạn cao cường cả. Song hiện tại họ còn phải liên minh với nhau để lợi dụng lẫn nhau bởi họ còn lo san bằng những trở lực khác...
Lão giải thích tiếp :
- Vợ chồng Cơ Khổ Tình lợi dụng vị Minh chủ giả hiệu tìm cách tiêu diệt anh em ta và đồng đạo võ lâm. Do đó, người thay Du Phóng Hạc dẫn Nộ chân nhân đến Lý Độ trấn quyết diệt trừ Phượng Tam lão đệ, ngoài ra, Cơ Bi Tình còn đặt Hải Đông Thanh va Dương Tử Giang bên cạnh Du Phóng Hạc, tiếng thì giúp Du Phóng Hạc chứ thực sự để dòm ngó mọi hành hành động của y, đồng thời truy nguyên tung tích của anh em ta, bởi vì trừ Du Phóng Hạc ra chẳng ai biết được anh em ta hạ lạc ở phương trời nào. Ngược lại, Du Phóng Hạc cũng nhờ Cơ Khổ Tình trong công việc chung tình tỉa dần phe đối lập. Chính Cơ Bi Tình giúp Du Phóng Hạc trong công việc giả tạo nhiều người nhờ cái tài cải sửa dung mạo của bà ấy. Du Phóng Hạc không giết người mà lại đem người giả thay vào người thật, như ngươi đã biết Tây Môn Vô Cốt, Tạ Thiên Bích, Đường Vô Song... lần lượt theo về với Du Phóng Hạc. Trên giang hồ mấy ai hiểu được đó chỉ là những người giả? Bao nhiêu thế gia danh phái một sớm một chiều đều đứng về phía y thì còn ai dám chống đối nữa?
Du Bội Ngọc rùn mình kinh hãi trước cái thâm ý của Du Phóng Hạc giả! Loại trừ phần tử đối lập bằng cách đó còn ai hiểu nổi? Chẳng những lão không mang tiếng sát nhân lại còn được tiếng là người có đức độ nên các thế gia mới theo về!
Chàng lại hỏi :
- Còn những người thật? Lão giết đi hay là an trí ở một nơi nào khác?
Đông Quách tiên sinh mỉm cười :
- Tuy nuôi mộng lớn nhưng Du Phóng Hạc giả lại rất sợ máu, cho nên y không hề giết họ. Y an trí tất cả một nơi, trừ Tạ Thiên Bích chẳng rõ tai sao y lại không quản thúc, để hắn đến Sát Nhân trang. Song những người thật đó dù ngươi có gặp lại chắc chắn không nhìn ra, bởi y đã biến họ thành những con người khác biệt với cái tài cải sửa dung mạo của Cơ Bi Tình.
Lão nhìn sang Đông Quách Cao cười nhẹ, tiếp :
- Nhị đệ ta sau này sẽ trả họ về dung mạo cũ!
Du Bội Ngọc sững sờ.
Đông Quách tiên sinh tiếp :
- Du Phóng Hạc giả và vợ chồng Cơ Khổ Tình đều là những vỏ quýt dày nhưng chưa biết bên nào có móng tay nhọn hơn bên nào. Đáng lý ra chúng ta nên đóng vai ngư ông chờ ngao sò tranh chấp. Nhưng tình thế của chúng ta có khác, chúng ta không thể chờ lâu bởi hiện tại, ngao cò đang liên minh mưu toan hã hại ngư ông nên ngư ông phải hành động trước.
Du Bội Ngọc nghe lòng rộn lên một niềm khoan khoái, Du Phóng Hạc giả hiệu lộ chân tướng thì nỗi oan của phụ thân chàng được hóa giải, thù nhà được báo phục.
Song chàng không khỏi man mác buồn. Báo thù cho thân phụ xong, chàng lại mất đi một người thúc phụ!
Biết làm sao hơn? Gia môn bất hạnh âu cũng là số kiếp của con người,chàng cũng như mọi người, là một con cờ của tạo hóa, có vị trí sẵn trên bàn cờ nhân thế.
Chàng làm sao tránh khỏi định số?
Chàng phác họa lên một khung cảnh trong tương lai, hãnh diện trở lại quê nhà, tế điện vong linh tiên phụ...
Chàng nghĩ đến Lâm Đại Vũ, đến Châu Lệ Nhi, đến bao nhiêu người khác...
Sau ngày báo phục phụ thù, chàng sẽ có thái độ nào với họ? Chàng muốn biết kế hoạch hành động của Đông Quách tiên sinh như thế nào, trong đó chàng có một phần việc nào chăng và thực sự ngày nào mới bắt tay vào việc?
Nhìn qua Phượng Tam tiên sinh, Đông Quách Cao, Đông Quách tiên sinh, chàng miên man suy nghĩ. Cả ba hiện tại được gì trong tay? Và cứu cánh của con nhà võ như thế nào? Thuở tóc xanh khổ thân luyện tập, bạc mái đầu là đôi bàn tay trắng!
Ho?chung tình từ bỏ mọi hưởng thụ ở thế gian, nếu có thủ đắc chăng cũng chỉ là bệnh hoạn do ân oán giang hồ, hoặc là một vài vết sẹo, hoặc là mất một tay chân...
Tại sao họ tay trắng trong khi kẻ khác ngồi trên bậc vàng, một ý muốn là một mệnh lệnh đến cỏ cây cũng phải tuân theo răm rắp?
Thì ra họ vị tha, họ siêu trần, họ cam tâm với đạo nghĩa, đem trọn chuỗi ngày do tạo hóa bắt buộc họ phải đến chứ cõi tạm này không phải là khung cảnh của họ.
Khung cảnh này tanh máu quá, họ ngạt thở vì vật dục, vì tham vọng của đồng loại.
Chàng thấy cái thanh cao của họ chàng ham!
Song ở lứa tuổi này, chàng có thể nghĩ đến một ngày nào đó nối bước chân theo họ thoát tục ly trần?
Vũ trụ mênh mang! Thế mà vẫn khó tìm một nơi thanh khiết!
Đông Quách tiên sinh ngồi đó bên cạnh Phượng Tam tiên sinh. Đông Quách Cao lo nấu nướng bữa ăn sáng. Du Bội Ngọc bước ra ngoài dạo quanh khu vực. Đứng trên cầu chàng nhìn dòng nước trôi nhẹ và hồi ức lại bao nhiêu diễn biến đã qua trong cuộc đời chàng.
Từ ngày ra đi mang uất hận phụ cừu, nào đã được mấy tháng đâu, thế mà chàng cảm thấy mình sống hơn một thế kỷ! Giang hồ đầy hung hiểm, đáng sợ lắm thay! Ai đã dấn thân vào giang hồ thì tránh sao được cái vòng ân oán?
Trong bữa ăn, Đông Quách tiên sinh phân công cho mọi người :
- Nhị đệ lĩnh phần việc tìm cách đưa những người bị Du Phóng Hạc giả an trí một nơi, đến một địa điểm nào đó hoặc giả đưa về đây dùng thủ thuật trả lại dung mạo nguyên trạng cho họ, xong rồi đến Lý Độ trấn gặp ta. Du Bội Ngọc trở lại bên cạnh Hắc Ngọc phu nhân dò xét hành động của vợ chồng bà ấy. Nếu may mắn gặp bọn Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang thì cố thuyết phục cả hai quay về nẻo chính, sau này họ sẽ giúp ích cho chúng ta nhiều. Trong tương lai, họ sẽ là những người thay thế chúng ta duy trì võ lâm công đạo. Phượng Tam lão đệ, khi nào cảm thấy có thể lên đường thì cấp tốc bám sát Du Phóng Hạc giả hiệu. Còn ta, ta sẽ có mặt khắp nơi kiểm soát sự tình, hoặc tiếp trợ các ngươi, nếu có ai gặp khó khăn trở ngại.
Lão dừng lại nhìn quanh ba người một lượt, đoạn tiếp :
- Ngày rằm tháng sau, tất cả phải có mặt tại tòa tiểu lâu ở Lý Độ trấn trước lúc trăng lên.
Du Bội Ngọc lấy làm lạ nên hỏi :
- Tại sao mình không tập hợp về đây mà lại phải chọn Lý Độ trấn làm điểm tựa?
Đông Quách tiên sinh mỉm cười :
- Theo ta nghĩ, Lý Độ trấn đã bị tận diệt hoàn toàn, Du Phóng Hạc chẳng bao giờ trở lại một nơi mà y đã từng lưu dấu phá hoại. Chúng ta đến đó, đối phương không thể ngờ được mà đặt tai mắt theo dõi. Ngoài ra ngôi nhà này cần được giữa bí mật. Nếu không cần thiết lắm chúng ta không nên năng đi về. Phải biết, đối phó với hai nhóm người đó là một việc làm khó hơn lên trời. Sơ hở một chút là mình có thể mất mạng ngay. Dù có thoát khỏi tay chúng thì cũng chẳng còn hy vọng tái thực hiện kế hoạch bởi chúng đã bị đánh động nên sẽ tăng cường cảnh giác.
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Tiền bối nói rất đúng.
Rồi chàng hỏi :
- Chừng nào vãn bối mới động thân?
Đông Quách tiên sinh trầm ngâm một chút :
- Ngày mai. Chúng ta nên nhân cơ hội mưu đồ của chúng chưa được thập phần chu đáo mà phá hủy ngay. Nếu chần chờ thì thực lực của chúng được củng cố vững chắc, chúng ta sẽ phải vất vả hơn!
Du Bội Ngọc nhìn sang Phượng Tam tiên sinh. Phượng Tam mỉm cười :
- Ngươi lo ngại cho Châu Lệ Nhi? Yên tâm! Ta đã nói là nó chẳng việc gì. Phần ngươi, nếu có thể lấy được sự tín nhiệm của bọn Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang thì hãy nhờ bọn họ trở về sào huyệt của Hắc Ngọc phu nhân xem qua, để biết bà ta quản thúc nó ở nơi đó hay nơi nào khác. Nói là nói thế, chứ ta đã có chủ trương rồi, ta bảo đảm sẽ mang Châu Lệ Nhi về trao trả cho ngươi, nhất định không để cho nó mất một sợi tóc!
Du Bội Ngọc thoáng đỏ mặt.
Suốt ngày đó, Phượng Tam và Đông Quách tiên sinh chỉ điểm thêm cho chàng mấy môn võ công tuyệt kỹ. Tuy học trong một ngày nhưng chàng cảm thấy tiến bộ vô cùng. Chàng phải nhìn nhận hiện tại võ công đã vượt cao hơn những ngày qua mấy bậc.
Đêm đó, dĩ nhiên chàng ngủ tại ngôi nhà cỏ. Ba người kia là hàng tiền bối có tư tưởng siêu thoát, họ ít nói năng, ngoài những việc cần thiết không làm gì khác hơn là chuyện hành công duỡng thần. Chàng thấy tịch mịch quá nên ngủ sớm để sáng mai lên đường. Ý muốn ngủ sớm song lòng rộn lên những điều lo nghĩ về những việc sắp thi hành. Chàng lăn lọ? một lúc lâu mới chợp mắt được.
* * * * *
Hắc Ngọc phu nhân dẫn Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi rời khỏi địa huyệt rồi, Thiết Hoa Nương dìu Hải Đông Thanh theo đường cũ trở lên ngôi nhà cỏ. Lúc đó Dương Tử Giang cũng đã hạ sát xong Linh Quỷ thứ ba. Hắn đang nhìn xác Linh Quỷ nằm trong vũng máu, vẻ mệt nhọc hiện ra rõ rệt. Hắn thở ồ ồ, thanh kiếm còn vấy máu. Hắn không kịp nghĩ đến việc lau nó vào đế giày. Hắn phờ phạc đến độ thấy bọn Hải Đông Thanh trở lên mà không hỏi han gì cả. Sự trở lại của Hải Đông Thanh và Thiết Hoa Nương phải làm cho hắn lấy làm lạ lắm, song hắn còn thở mệt, chưa có thể mở miệng hỏi gì.
Hải Đông Thanh nhìn xác Linh Quỷ thở phào :
- Sư đệ đã thanh toán hắn rồi?
Dương Tử Giang gật đầu. Hải Đông Thanh hỏi tiếp :
- Sư phụ có bảo gì với sư đệ không?
Dương Tử Giang trố mắt :
- Sư phụ? Sư phụ có đến đấy à?
Đến lượt Hải Đông Thanh kinh ngạc :
- Sư đệ không thấy sư phụ sao?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Nào có thấy ai đâu?
Rồi hắn hỏi lại :
- Còn Du huynh và Châu cô nương?
Hải Đông Thanh sững sờ :
- Thế thì sư phụ từ ngã nào đến và đã theo ngã nào ra khỏi địa đạo?
Dương Tử Giang như từ cung trăng rơi xuống. Hắn giương tròn mắt nhìn Hải Đông Thanh. Hải Đông Thanh bèn đem sự tình thuật lại với Dương Tử Giang. Dương Tử Giang trầm ngâm một lúc lâu mà không nói gì. Hải Đông Thanh lại hỏi :
- Thế ra sư đệ chưa từng vào địa đạo lần nào?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Chưa! Tiểu đệ đến nơi này chưa được bao lâu. Trong một lúc bất ngờ tiểu đệ khám phá ra dưới bếp có một lối thông xuống đất, biết ngay là bên dưới có địa đạo và ngôi nhà này chỉ dùng để nghi trang thôi. Biết như vậy nhưng còn nhiều việc phải làm gấp, tiểu đệ chưa kịp quan sát. Có địa đạo hẳn có lối ra nên tiểu đệ bảo Thiết Hoa Nương dẫn Du huynh và Châu cô nương dìu sư huynh xuống đó tạm thời ẩn tránh bọn Linh Quỷ. Ngờ đâu bên dưới lại có nhà và là sào huyệt của một tổ chức bí mật. Lạ lùng thật!
Hải Đông Thanh thốt :
- Sư phụ không theo ngã này ra vào chắc hẳn địa đạo có một lối xuất nhập khác.
Thì ra sư phụ biết địa đạo này từ lâu.
Dương Tử Giang thở dài :
- Thế mà sư phụ chẳng nói gì với tiểu đệ cả! Tiểu đệ muốn trở xuống đó quan sát thử xem sao!
Hải Đông Thanh lắc đầu :
- Chẳng ích lợi chi đâu! Lão già đó chết rồi, thiếu nữ kia cũng biến mất. Nếu còn ai khác chắc họ cũng đã đào tẩu. Sào huyệt đã bị phát hiện, họ dại gì lưu lại tiếp?
Dương Tử Giang suy nghĩ một lúc, rồi hỏi :
- Sư huynh có nhận ra lão nhân đó không?
Hải Đông Thanh lại lắc đầu :
- Lão nhân hoàn toàn xa lạ đối với ngu huynh. Chừng như lão và sư phụ có mối thù truyền kiếp nên vừa gặp nhau là sư phụ hạ độc thủ liền.
Dương Tử Giang lại suy nghĩ một lúc nữa. Sau cùng y lẩm bẩm :
- Sư phụ cần chi đến Du huynh? Người đưa Du huynh đi đâu?
Hải Đông Thanh thở ra :
- Làm sao chúng ta biết điều đó?
Họ nín lặng một lúc lâu, Thiết Hoa Nương còn bàng hoàng về sự việc xảy ra nơi địa đạo nên chẳng thốt một tiếng nào.
Dương Tử Giang tặc lưỡi :
- Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Hải Đông Thanh đáp :
- Trước hết chúng ta cần đi gấp, đừng ở lại đây thêm giây phút nào nữa đề phòng bọn Linh Quỷ lại đến. Rời nơi đây rồi, hoặc giả chúng ta trở về bên cạnh Du Phóng Hạc hoặc về sơn động gặp sư phụ xin chỉ thị để tiếp tục công tác.
Dương Tử Giang bàn :
- Nên về sơn động là phải hơn. Bởi bây giờ có trở lại bên cạnh Du Phóng Hạc chúng ta cũng chẳng biết phải làm gì. Cần gặp mặt sư phụ xem sư phụ phân phó như thế nào. Tuy nhiên...
Hải Đông Thanh hỏi :
- Tuy nhiên làm sao?
Dương Tử Giang nhìn thoáng qua Thiết Hoa Nương đoạn đáp :
- Sư huynh thừa hiểu sư phụ không thích chúng ta đưa người lạ đến đó...
Hải Đông Thanh gật đầu :
- Có khó khăn gì! Bất quá sư đệ tìm một nơi nào đó yên tịnh cho nàng tạm ở đó rồi sẽ định liệu kế trường cửu cho nàng.
Dương Tử Giang lại nhìn Thiết Hoa Nương.
Thiết Hoa Nương thốt nhanh :
- Hải huynh nói phải đấy! Dương ca cứ lo công việc của mình. Phần tôi thì tôi tự lo lấy cũng được. Bất quá, tạm thời tôi đến Nga My sơn tìm người quen nơi sơn thôn ẩn náu. Khi nào có dịp thuận tiện, Dương huynh cứ đến đó tìm tôi!
Họ chấp nhận giải pháp đó của Thiết Hoa Nương. Rồi Dương Tử Giang hỏi :
- Còn ngôi nhà này? Nên thiêu huỷ hay là cứ để yên?
Hải Đông Thanh lắc đầu :
- Không nên thiêu hủy. Cứ để đó vì xưa nay chúng ta không lưu tâm đến việc của người khác. Bất quá trong lúc bất ngờ mình dừng chân lại đây thôi. Vả lại biết đâu sau này mình còn có chỗ dùng đến? Tổ chức kia hẳn là bỏ luôn địa đạo rồi. Mình dùng nó làm chỗ dừng chân nếu có dịp quay lại Đường gia trang!
Kế hoạch đã phác họa xong, họ thi hành ngay. Thời gian đã về chiều, không lâu lắm đêm sẽ đến. Thiết Hoa Nương ngược đường tìm một thị trấn cách đó mấy mươi dặm vào khách điếm nghỉ đêm, chuẩn bị đến Nga My sơn. Còn Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang khởi hành ngay về sơn động. Họ đi được hơn hai mươi dặm. Hai mươi dặm đường đối với họ chẳng phải dài. Khi hoàng hôn xuống là họ đã vuợt qua đoạn đường đó. Xa xa phía trước mặt có khu rừng nhỏ chắn lối. Phía sau khu rừng có một ngọn núi khá cao. Đến đây họ còn trong địa phận Tứ Xuyên.
Họ cứ đi.
Bỗng Hải Đông Thanh gọi Dương Tử Giang :
- Sư đệ xem kìa! Có bóng người ở bìa rừng!
Dương Tử Giang cũng kịp thấy một bóng người từ bên ngoài lao vào trong khu rừng, thoáng chút đã mất dạng sau mấy hàng cây.
Hắn lẩm bẩm :
- Ai? Bọn Đường gia trang hay bọn Linh Quỷ? Đêm sắp xuống rồi, vào rừng làm gì?
Hải Đông Thanh đề nghị :
- Chúng ta vào đó xem sao!
Dương Tử Giang gật đầu :
- Tuy nhiên, chúng ta cũng phải cẩn thận cho lắm mới được. Thân pháp của người ấy linh hoạt phi thường chẳng kém chúng ta đâu. Hắn phải là một tay khá lắm đấy. Mình nên tránh một cuộc xô xát trong lúc này!
Cả hai giở thuật khinh công lướt đi vun vút. Thì ra bóng người đó là Cơ Khổ Tình, lão đến đấy để gặp vợ, cũng chính là em gái của lão, Hắc Ngọc phu nhân Cơ Bi Tình. Cả hai là những cao thủ võ lâm có thể phát hiện ra những tiếng động từ xa, nhưng Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang đã đề phòng trước nên khi đến gần nghe lén mà họ vẫn không hề hay biết.
Đương nhiên, Hải Đông Thanh va Dương Tử Giang phải kinh hãi về mưu tính của sư phụ. Riêng Hải Đông Thanh thì suýt đứng tim vì y nhận ra Cơ Khổ Tình là lão nhân trong địa đạo. Mãi đến khi Hắc Ngọc phu nhân đi rồi, Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang vẫn còn bàng hoàng ngơ ngẩn.
Lâu lắm Hải Đông Thanh thở dài :
- Thế là hết!
Dương Tử Giang cũng thở dài :
- Thế là hết!
Hải Đông Thanh trầm giọng :
- Chúng ta là những quân cờ thí của sư phụ! Du Bội Ngọc cũng là một con cờ như chúng ta!
Dương Tử Giang cười khổ :
- Dùng chúng ta, sư phụ thực hiện âm mưu diệt trừ Du Phóng Hạc? Dùng Du Bội Ngọc, sư phụ diệt trừ Đông Quách tiên sinh?
Hải Đông Thanh ngao ngán :
- Còn Linh Quỷ?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Chắc không phải do Đông Quách tiên sinh sai phái?
Hải Đông Thanh gật đầu :
- Mà cũng chẳng phải là Du Phóng Hạc!
Cả hai cùng kêu khẽ :
- Chúng ta là những quả chanh đã vắt cạn nước rồi!
Họ cũng buông luôn :
- Và xác chanh đương nhiên vô dụng! Vô dụng là bị vất bỏ?
Cả hai lại thở dài. Lâu lắm, Hải Đông Thanh buông khẽ :
- Làm sao?
Dương Tử Giang cũng buông khẽ :
- Làm sao?
Cả hai lại im lặng. Họ suy nghĩ một lúc rồi cùng thốt lên :
- Ân nghĩa của sư tôn?
Hải Đông Thanh tiếp :
- Điều thứ nhất chúng ta không thể về sơn động!
Dương Tử Giang gật đầu :
- Điều thứ hai, nên thoát ly ngoài cuộc dù làm thế là lỗi đạo thầy trò. Lỗi đó chúng ta nhận chứ không không nên đắc tội với võ lâm.
Hải Đông Thanh tặc lưỡi :
- Thương hại thay cho Du Bội Ngọc!
Dương Tử Giang trầm buồn ra mặt :
- Tại tiểu đệ cả! Chính tiểu đệ dẫn hắn đến đây!
Hải Đông Thanh lắc đầu :
- Không hẳn vậy đâu! Sư phụ đã có ý đó thì dù hắn có ở phương trời nào sư phụ cũng tìm ra.
Dương Tử Giang suy nghĩ một lúc :
- Tuy vậy chắc gì Đông Quách tiên sinh sát hại nổi hắn? Hắn cũng là người thừa cơ trí, có thể tự giải thoát cho mình dễ dàng!
Hải Đông Thanh lắc đầu :
- Không hy vọng lắm! Bởi chính sư phụ cũng ngán lão ấy!
Họ bàn luận với nhau một lúc, sau cùng quyết định đi tìm Du Bội Ngọc. Tìm Du Bội Ngọc là phải đến tận nơi cư ngụ của Đông Quách tiên sinh, điều đó dĩ nhiên là có nhiều khó khăn cho họ, song còn biết làm sao hơn?
Họ là những người thiện lương, tuy họ thọ giáo nơi Hắc Ngọc phu nhân nhưng họ không hề biết được âm mưu khuynh đảo giang hồ của sư phụ. Thực sự họ cũng có làm nhiều việc có ích cho Hắc Ngọc phu nhân, song họ vô tình mà làm. Họ làm theo chương trình do phu nhân phác họa rất chính đáng. Họ có ngờ đâu cái chính đáng đó chỉ là một bức bình phong che giấu một dã tâm đáng sợ? Bởi không hay biết nên họ lầm. Lầm rồi họ quay đầu trở về chính nghĩa, điều đó đáng ca ngơi hơn là đáng trách.
Ngợi việc mới, còn việc cũ có đáng trách cũng có thể tha thứ được. Họ nhìn nhận Du Bội Ngọc tuy còn ít tuổi song đã có thái độ quân tử. Tư cách chính nhân của chàng đã thu phục cái tâm của họ. Họ nhận thấy cần phải cứu chàng, có như vậy họ mới chuộc lại phần nào tội đã nhắm mắt hành động theo chương trình của Hắc Ngọc phu nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]