Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết tiến vào bên trong, không quên khoác lên người những chiếc áo choàng màu đen của hai kẻ xấu số.
-A...Thượng Quan Khương, ta chợt nghĩ ra một chuyện.- Kiều Tuyết búng tay cái tách, mắt nhìn về phía Thượng Quan Khương.
-Gì?- Thượng Quan Khương nhìn thẳng, tiếp tục rảo bước
-Đáng nhẽ ra lúc nãy ta nên tra khảo hai kẻ đó, hỏi rõ ngọn ngành những thứ này.-Kiều Tuyết thở dài, đáng lẽ nàng nên nghĩ ra sớm hơn. Bây giờ thì...quá muộn rồi.
-Kiều Tuyết, không kịp đâu.- Thượng Quan Khương nói. Lúc đó hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của vài người đi xuống. Có lẽ là những kẻ đi sau. Kiều Tuyết huyền khí không mạnh bằng hắn, đương nhiên không thể cảm nhận được ở diện tích xa. Với cả, Thượng Quan Phong đã bảo là mau mau, có nghĩa là cũng sắp diễn ra rồi. Còn thời gian để tra khảo sao?
-Hừm...-Kiều Tuyết ra vẻ băn khoăn, đúng lúc đó hai người đã nhìn thấy ánh sáng.
Hai người bước vào một căn phòng lớn. Không giống căn phòng cũ, căn phòng này rộng hơn cả trăm, cả nghìn lần. Hơn nữa trên đầu hoàn toàn thông thoáng, có thể nhìn thấy trời xanh. Lại còn rất đông người. Tất cả đều mặc áo choàng đen. Có kẻ lực lưỡng đứng gác, có kẻ xếp hàng cầu khấn, có kẻ tất bật chạy đi chạy lại. Và...cũng có những kẻ nô lệ đang bị trói.
Ở chính giữa trung tâm của căn phòng có một cái bệ cao nhỏ. Hình như xung quoanh là...trận pháp. Cái vòng tròn ngôi sao lớn đó không thể lẫn đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931335/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.