-Không sao chứ?- Kiều Tuyết bây giờ mới dám ngẩng mặt lên nhìn những gì vừa diễn ra. Tuy nàng là sát thủ nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là con người, vẫn là một đứa ham sống sợ chết mà thôi.
-Không sao...-Nàng đứng dậy, phủi phủi quần áo. Không có huyền khí cận chiến quả bất tiện đi. Sau chuyến đi này nhất định phải luyện cận chiến thôi.
Thượng Quan Khương đưa mắt về phía bà lão- hiện giờ vẫn đang cổ kề kiếm. Khuôn mặt bà ta không còn điềm đạm như lúc mới gặp mà mang chút gì đó phẫn uất vô cùng. Hắn không biết bà ta nhưng mà là cảm nhận thấy bà ta có chút gì đó quái dị, khác lạ. Bà ta hơn nữa chắc chắn là cao thủ.
-Sao ngươi tấn công ta?- Kiều Tuyết nhìn về phía bà lão, hỏi rõ nguyên nhân. Dù sao nàng cũng vô cùng thắc mắc. Bà ta là người thứ hai gọi nàng bằng tên Lãnh Tuyết công chúa. Chẳng lẽ nàng cùng cái vị Lãnh Tuyết công chúa giống nhau đến vậy sao?
-Lãnh Tuyết công chúa, ngươi không nhận ra ta sao? Thật đáng khinh thường. Ta tưởng ngươi đã xuống suối vàng rồi kìa.- Bà lão nghiến răng, tạm thời không manh động, kiếm đã kề cổ.- Ta sẽ không bao giờ quên mối thù ngày hôm đó, cái ngày ngươi cùng hắn ta đã phế đi khí của ta.
-Ách...-Kiều Tuyết nàng là có nhiều chuyện vô cùng thắc mắc. Nàng mới học huyền khí thôi. Làm sao đủ mạnh để phế đi huyền khí người khác? Hơn nữa không phải nàng cùng bà ta gặp nhau lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931326/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.