-Bọn khốn! Ta...-Chưa kịp nói hết câu, một âm thanh lạnh lùng đã cắt ngang.
-Đặt cô gái xuống và cút đi!- Vâng, vâng, âm thanh này phát ra từ cái người mà từ nãy đến giờ vẫn đơ như bức tượng, không ai khác ngoài Thượng Quan Khương.
Tên to con rút cái đặc trưng của mình ra khỏi cô gái. Bị làm phiền khi cao hứng, hắn trở nên rất bực mình. Quay sang Kiều Tuyết và Thượng Quan Khương, hắn nói:
-Bọn chó! Tao sẽ xử...-Chưa kịp nói hết câu, đầu hắn đã lìa ra khỏi cổ, ngay đằng sau nơi mà hắn ngã xuống, bóng dáng Thượng Quan Khương ung dung tự tại đóng cây quạt của mình lại. Trên đầu cây quạt là một miếng sắt nhỏ và nhọn, vẫn còn dính máu tươi.
"Nhanh quá!" Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Kiều Tuyết lúc này. Tốc độ ấy, nàng còn không thể nhìn ra, hắn đã làm cách nào vậy? Tốc độ quá kinh khủng. Khoan, hình như huyền khí của hắn là...không gian....mà nhỉ?
Tên to con còn lại thấy đồng bọn mình chết không kịp ngáp như thế nên đâm ra rất sợ hãi. Hắn thả cô gái xuống, để mặc cô ngã sõng soài, quay chân chạy mất.
Tất nhiên, dù hắn có chạy cũng chẳng thể nào thoát nổi lưỡi hái tử thần. Kiều Tuyết vận nội công bay lên trên cao, đáp xuống ngay giữa đầu hắn. Hắn đương nhiên là ngã xuống, và đương nhiên cái tư thế ngã của hắn cũng làm người ta cảm thấy lo sợ. Kiều Tuyết đang đè một chân lên đầu hắn, dùng lực giẫm thật mạnh xuống.
Đừng trách Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931315/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.