Hắn kính cẩn:
"Lãnh Tuyết công chúa. Thần mừng vì người còn sống."
"Lãnh...Lãnh Tuyết" Kiều Tuyết giật mình, run run. Lãnh...Tuyết...sao? Nàng có quen tên này sao? Lãnh Tuyết...sao cái tên ấy quen thế nhỉ? Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết....cái tên đó liên tục bao phủ lấy đầu nàng khiến nàng đau nhức.
"Ngươi....nói ta là....Lãnh Tuyết...công chúa???" Kiều Tuyết ấp úng. Sao hắn lại gọi nàng là Lãnh Tuyết? Tại sao hắn lại nói nàng là công chúa?
"Kiều...Tuyết. Nàng là công chúa?" Thượng Quan Khương quay đầu lại. Nét mặt hắn bỗng trở nên kì lạ hơn bao giờ hết. Có chút bi thương, có chút nể phục...và...có chút xót xa...
"Ngươi nhầm người rồi. Kiều Tuyết không phải là công chúa. Cô ấy là bạn thân của ta, là của ta. Không phải là công chúa của các ngươi" Hải Vân khóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chính nàng cũng không hiểu. Công chúa ư? Lãnh Tuyết ư? Nực cười. Cho dù có Lãnh Tuyết công chúa thật đi chăng nữa thì cũng không thể là Kiều Tuyết được. Các nàng là từ một thế giới khác đến cơ mà.
"Kết liễu hắn đi Tuyết Tuyết." Giọng Huyết Tử đanh lại, nàng nói như ra lệnh. Cho dù Tuyết Tuyết không phải là Lãnh Tuyết công chúa mà hắn nhắc đến đi chăng nữa thì kiểu gì cũng sẽ có không ít rắc rối đây. Tốt nhất là nên kết liễu hắn ngay.
Trong phút chốc, lưỡi kiếm sắc bén đã kề cổ Dương Thiêu. Mắt hắn giãn rộng, mở to. Đây...là sự thật sao? Được gặp lại Lãnh Tuyết là tốt. Nhưng mà...tại sao lại gặp trong hoàn cảnh này? Nàng đang kề lưỡi kiếm sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931301/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.