Nàng quay đầu lại. Ơn chúa! Đó là Vân Vân của nàng
"Tuyết Tuyết. Sao cậu lại ở đây?" Hải Vân lo lắng.
"Tớ vào để tìm cậu đấy." Kiều Tuyết nói.
Hải Vân cầm tay Kiều Tuyết. Và rồi nàng sực nhận ra một điều.
"Tuyết Tuyết. Huyền Khí của cậu...." Hải Vân ngỡ ngàng. Sao Tuyết Tuyết lại có ít huyền khí đến thế được.
"Không sao. Chỉ là tớ dùng Ẩn thôi. Ở đây đến lính quèn cũng sử dụng được một ít huyền khí. Rõ là bực mình." Kiều Tuyết càu nhàu.
"Tỉ tỉ. Huyền khí là gì vậy ạ?" Con người từ nãy vẫn đứng im lặng vì bị bơ lên tiếng thắc mắc. Huyền khí là cái gì? Sao cậu chưa từng nghe qua vậy? Có phải là thứ sức mạnh mà bọn chúng đã dùng để bắt cậu vào đây không? Có thể lắm chứ.
"Phù..." Hải Vân thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng Kiều Tuyết gặp nguy hiểm nên số khí còn lại mới ít thế này.
"Nếu đệ muốn học thì sau khi thoát ra khỏi đây, ta sẽ dạy đệ." Kiều Tuyết quay sang cậu nháy mắt. "À mà cậu có thể phục hồi lại số khí ban đầu của tớ không Vân Vân? Nãy giờ làm tai nghe cũng mất kha khá khí rồi." Cô quay sang Hải Vân nói.
Hải Vân chìa tay ra ý bảo Kiều Tuyết mau đưa tay cho nàng. Kiều Tuyết hiểu ý nên đặt tay vào.
Hải Vân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Sau đó nàng mở mắt. Mọi người đều thấy rõ trong mắt nàng một sự tập trung đáng nể. Con ngươi của nàng từ màu đen láy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931279/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.