-Hừ...trình độ như ngươi mà đòi đấu với ta sao? Nếu ngoan ngoãn phục vụ ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.- Tên đó cười khẩy.
Kiều Tuyết chả vờ run rẩy. Trong bụng nàng thì cười thầm. Tên ôn dịch này thật hống hách. Thật ra kẻ biết dấu đi huyền khí của mình mới là kẻ mạnh. Những kẻ yếu thì chỉ biết phô trương huyền khí của mình ra mà thôi.
-Tiểu nữ không phải là kẻ địch.- Kiều Tuyết nói bằng giọng ngọt sớt, có phần lo sợ. Đầu dây bên kia, Huyết Tử cùng bọn hắn rợn tóc gáy, nổi cả da gà.
-Vậy nàng là ai?- Tên đó bắt đầu thay đổi giọng điệu. Từ đe dọa thành cưng chiều.
-Tiểu nữ trượt chân ngã xuống một vách đá nhỏ, sau đó cứ đi mãi thì bị lạc vào đây.- Kiều Tuyết nói giọng run run như sắp khóc.
-Nàng đừng sợ. Đến đây rồi thì đi theo ta.- Hắn đến gần Kiều Tuyết, thô bỉ chạm tay vào lưng nàng, kéo nàng đi đâu đó.
Hắn dẫn nàng tới một cánh cửa lờn làm bằng gỗ.
Một tên lính canh nhìn thấy thì chặn hắn ta lại.
Hắn ta thì thầm gì đó với tên lính canh.
(Nguyên văn:
-Vào bẩm báo với thiếu gia là đã có hàng mới. Hàng chất lượng.- Hắn ta nói thầm vào tai tên lính canh.
-Thiếu gia cũng đang tìm ông đấy.- Tên thiếu gia trả lời.)
Hắn quay sang nàng, vuốt mái tóc đen dài mềm mượt của nàng. Hắn nói:
-Nàng đứng ở đây đợi ta.
-Vâng.- Kiều Tuyết giả thẹn thùng, quay mặt đi chỗ khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931271/chuong-40-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.