Kiều Tuyết cùng Thượng Quan Khương cùng chạy trong tiếng mưa rả rích. Cả hai người muốm đi nhanh hơn nhưng lại không thể. Cũng giống như Huyết Tử, Kiều Tuyết chưa học khinh công nên không thể dùng khinh công phóng vèo vèo như bọn hắn được.
-Cứ thế này chắc còn lâu chúng ta mới tìm ra nàng ta- Thượng Quan Khương nói.
-Ngươi đừng có nói gở-Kiều Tuyết cau mày.
-....
-Ể? Khương. Kia là....- Kiều Tuyết chỉ tay vào chiếc trâm cài tóc trên tay một ông lão. Đó... đó là...
Thượng Quan Khương nhìn theo hướng tay nàng chỉ, bất ngờ cả hai cùng thốt lên:
-Của nagng ta/Vân Vân.
Cả hai tiến đến gần ông lão, Kiều Tuyết cất giọng trước:
-Ông lão! Cho hỏi cây trâm này...- Nàng lấp lửng, không biết nói ra làm sao. Nhỡ nàng cùng Thượng Quan Khương nhớ nhầm thì sao?
-À là ta nhặt được từ một nữ tử- May thay, lão già ấy đã nhanh nhảu trả lời.
-Giờ nữ tử ấy ở đâu?- Kiều Tuyết sốt sắng.
-À vì ta và nữ tử ấy có chút hiểu lầm nên giờ nữ tử ấy đã chạy về phía kia- Lão già chỉ tay về đường cũ.
-Vậy ở cái ngã ba đó...- Kiều Tuyết lấp lửng.
-Cứ đi thẳng- Lão trả lời.
-Đa tạ.
Kiều Tuyết cùng Thượng Quan Khương chạy ngược lại. Vậy phía Thượng Quan Hàn Kì đã đi là đúng.
~○0○~
Về phía Thượng Quan Phong cùng Huyết Tử:
-Sao lại vậy?- Huyết Tử nhạc nhiên.
-Chúng ta xem trong rậm bụi rậm này xem sao- Thượng Quan Phong nói. Lập tức cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931257/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.