Buổi tối hôm đó, tại phòng trà:
-Sao Vân Vân vẫn chưa thấy đâu nhỉ?- Kiều Tuyết lo lắng.
-Tới giờ này rồi mà.- Thượng Quan Hàn Kì sốt sắng.
Còn Huyết Tử, nàng vẫn im lặng ngồi một góc. Nàng hiện rất lo lắng cho Hải Vân nhưng không nói ra. Tuy nhiên hơn bất cứ ai, mọi người đều hiểu điều đó.
-Ta sẽ đi tìm cô ta.- Thượng Quan Hàn Kì đứng dậy, vơ vội thanh kiếm bên cạnh, mở cửa phòng trà và đi ra.
-Ê...đợi ta!!! Ta cũng đi tìm cùng.- Kiều Tuyết thấy Thượng Quan Hàn Kì đi ra ngoài thì gọi với theo.
-Ta cũng đi- Thượng Quan Khương cũng đứng dậy. Dù sao mọi người cũng đi hết rồi. Hắn nào có thể ngồi im được nữa.
-Tuyết Tuyết! Đợi tớ cùng đi- Cuối cùng thì Huyết Tử cũng đứng dậy, níu lậy vạt áo của Kiều Tuyết, nói nhỏ. Một phần là vì nàng rất lo lắng cho Hải Vân, phần khác là vì mọi người đi hết chẳng nhẽ lại để nàng và Thượng Quan Phong ở lại một mình hai người trong cái phòng trà kín mít này để đợi à? Nàng không làm được đâu. Nàng đã làm tổn thương hắn rồi. Nàng công nhận là nàng sai. Nhưng mà nàng không thể mở miệng xin lỗi hắn được. Nó vượt quá mức độ mà lòng tự tôn của nàng cho phép.
-Ta đi luôn- Thượng Quan Phong cũng đứng dậy đi cùng. Còn mỗi mình hắn thì ở lại làm quái gì! Mọi người đều đi hết rồi. Hơn nữa Hải Vân cũng là bạn hắn. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà phải không? (Cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931250/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.