Chương trước
Chương sau
"Kỳ Lâm Dương...là anh ép tôi..." An Vy dùng thanh kiếm đâm thẳng vào tim Lâm Dương. 

Lâm Dương cười rồi nhìn An Vy...Hắn được chết trong tay cô rồi...Lần này...chính là kết thúc mạng hắn thật sự rồi

An Vy rút thanh kiếm ra, máu chảy ra nhiều vô kể, hắn nằm trong vũng máu. 

An Vy sợ hãi mà đánh rơi thanh kiếm xuống, cô không thể đứng vững được nữa. Cô vừa làm cái gì vậy? Cô...đã giết hắn sao?

Đột nhiên cơn đau của cô lại kéo đến...Nó đau quá...như là muốn xé nát tim cô vậy. Cô ôm bên ngực mình rồi lại đến cơn đau đầu. Hàng vạn mảnh kí ức lại hiện lên trong đầu cô...Lâm Dương...Kỳ Lâm Dương...toàn bộ đều là về hắn.

Hắn đang làm cái gì vậy? Lọ thuốc hắn đang cầm đó là gì chứ? Không...lọ thuốc đó...cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi...Là Nặc Hàn đã cho cô uống... Thứ đó rốt cuộc là gì...mà đến cả Lâm Dương cũng phải sử dụng chứ? Đó chẳng phải là thuốc chữa bệnh cho cô sao?

"Thứ này có thể phong ấn kí ức của người uống...Nhưng nó chỉ phong ấn những gì mà người đó yêu thương nhất. Một khi đã uống vào, có thể sẽ nhớ nhưng chỉ có hận thù" Giọng nói đó cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi...phong ấn...kí ức...Là cô đã bị phong ấn...hay là hắn?

Cơn đau đột nhiên đến, đột nhiên mất đi, khiến cô trở nên điên loạn mất thôi. Hắn và cô đều uống thứ đó sao? Đó chính là lí do mà ban đầu hắn hận cô sao? Nhưng hiện giờ chuyện cô quan tâm nhất không phải chuyện này...mà là hắn...Hắn là sống...hay chết?

"Kỳ...Kỳ Lâm...Dương..." An Vy lay người Lâm Dương. Hắn không...tỉnh lại nữa rồi...hắn đi rồi...

Không! Không! Đây không phải là sự thật...Hắn không hề chết...chỉ vì cô dùng kiếm đâm hắn nên hắn mới giận cô thôi...Hắn không thể chết được

"Kỳ Lâm Dương...anh...anh tỉnh lại đi..." An Vy nước mắt dàn dụa gào thét gọi hắn...vừa nãy cô...cô chỉ là không kiểm soát được mình nên mới làm vậy thôi mà...

"Anh nói Nhiên Nhiên là con gái chúng ta mà!! Nhiên Nhiên không thể không có cha mà, đúng không?" Cho dù  An Vy có làm gì đi nữa thì Lâm Dương không hề tỉnh dậy, hắn đi thật rồi...Nhưng cô không tin...cô không muốn tin

"Kỳ Lâm Dương...tỉnh lại đi...đừng nằm đấy nữa..." 

"Đừng đi mà... " Giọng của An Vy nhỏ dần. Cô cúi đầu xuống, cô không dám nhìn mặt hắn nữa...

"Cầu xin anh đấy...đừng đi..." Cô sai rồi...cô không nên báo thù hắn...cô không nên trở thành thợ săn...Đáng lẽ ra khi hắn cầu xin cô ở lại...cô phải đồng ý

Nhiên Nhiên...có lẽ đã được Nặc Hàn đưa về chỗ của Mộc Dương rồi...có Mộc Dương...con bé nhất định sẽ an toàn...Còn Lâm Dương...cô phải đi cùng hắn.

"Lâm Dương...anh không chịu...về đúng không? Vậy...vậy chúng ta...cùng đi được không? Đợi em... được không?" An Vy cầm lấy thanh kiếm ban nãy rồi đâm vào tim mình. Cô không cảm thấy đau chút nào hết, cô đến bên hắn...vậy là cô vui rồi

"Kỳ Lâm Dương...Em yêu anh" Trước khi ngã xuống cô vẫn phải nói ra câu nói cô đã dặn mình vĩnh viễn không được nói ra lần nữa

___________

Hai bóng người con trai bước đến, trên người đều là những vệt máu, vết thương không thể xóa nhòa được. Hai người như chết lặng khi đến gần...

"Tôi vốn dĩ cho rằng, để An Vy trở thành thợ săn sẽ tốt hơn, không ngờ lại dẫn đến kết cục như vậy" Mộc Dương dùng ánh mắt vô hồn của mình để nhìn hai người trước mắt. Một người là em trai của anh, một người là người con gái mà anh yêu...Vậy mà anh lại khiến họ chết như vậy

"Tất cả đều đã kết thúc rồi" Nặc Hàn ngã khụy xuống. Chỉ vì không muốn mất đi người thủ lĩnh như An Vy mà khiến cô hận người cô yêu nhất

"Cả thợ săn và ma cà rồng đều đã thiệt hại nặng nề. Cậu có dự định gì chưa?" Anh đã nghĩ kĩ kết cục của mình rồi. Từ khi anh bắt đầu cùng Nặc Hàn lừa cô thì đã biết là mình sẽ không có kết cục tốt rồi. 

"Bây giờ mà còn mặt mũi mà đi gặp họ sao?" Nặc Hàn cười khẩy. Nếu như cậu về gặp hội đồng thì chỉ có đường chết. Thân là cận vệ mà không bảo vệ được thủ lĩnh thì cũng chỉ là phế vật

"Cậu không cảm thấy có lỗi với An Vy sao?" 

"Cho dù là như vậy thì cũng có thể làm gì cho cô ấy được nữa?" Nặc Hàn cũng chỉ đành bất lực trước chuyện này thôi. Nhiên Nhiên chính là những gì Lâm Dương và An Vy để lại, chăm sóc con bé có lẽ chính là cách tốt nhất

"Vậy thì chết đi, cả hai chúng ta...mạng đổi mạng" Đối với Mộc Dương, đây chính là cách tốt nhất, cũng là cách duy nhất để chuộc lỗi. 

"Anh...anh nói gì vậy?" Nặc Hàn e ngại. Cậu không muốn về gặp hội đồng vì không muốn chết, vậy mà Mộc Dương lại đề nghị như vậy...

"Tôi nói chúng ta...mạng đổi mạng. Lâm Dương và An Vy sống, chúng ta chết" Mộc Dương vẫn như bao người khác thôi, tham sống sợ chết. Nhưng có thể khiến cô hạnh phúc, có chết anh cũng cam tâm tình nguyện

"Kỳ Mộc Dương, anh đúng là điên thật rồi" Nặc Hàn tức giận đứng lên rồi bước đi. 

"Vậy cậu muốn chết vì bị hội đồng xử tử hay là tự mình kết thúc?"

Nặc Hàn đứng khựng lại...Cậu do dự. Cậu không muốn chết nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Nếu cậu trốn, hội đồng nhất định cho người truy bắt cậu rồi đem về xử tử...Vậy thì cậu buộc phải lựa chọn tự kết thúc

"Được...tôi đồng ý..." Nặc Hàn quay lại nói

Vậy là Mộc Dương và Nặc Hàn đã sử dụng cấm thuật chỉ để mạng đổi mạng cho Lâm Dương và An Vy. Họ đều có lỗi với hai người, đã đến lúc chuộc tội rồi. Sự lựa chọn này...không hối hận

______________

Một buổi sáng, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, tia nắng chui qua khe cửa sổ. Một người con gái bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. 

"An Vy, sao vậy?" Lâm Dương bị An Vy đánh thức. Hắn cất giọng hỏi.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của An Vy, Lâm Dương cũng đã hiểu được vài phần. Từ hôm hai người được cứu sống, An Vy dường như lúc nào cũng mơ thấy hôm đó

"Lại mơ thấy hôm đó nữa sao?" Lâm Dương ôm An Vy vào lòng. 

"Ừ, dù gì họ cũng đã đổi mạng cho chúng ta...Có phải chúng ta nên đi thăm họ không?"An Vy buồn bã nói. 

"Được, anh sẽ đi gọi Nhiên Nhiên" Lâm Dương ôm An Vy một hồi rồi buông ra. 

An Vy coi như được an ủi vài phần thì đỡ sợ hơn rồi cũng bước xuống giường. 

"Mẹ!" Nhiên Nhiên chạy đến lao ngay vào lòng cô

"Bảo bối, xuống ăn sáng thôi" An Vy xoa đầu Nhiên Nhiên. Thật sự là ban đầu cô cũng không thể ngờ rằng cấm thuật lại có thể khiến con bé chuyển sang Lạc Tuyết như vậy. 

Lâm Dương đã nghiên cứu rất nhiều sách cổ nên đã tìm ra được cách trị bệnh của cô...vậy là bây giờ cô cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi

"Vâng" Nhiên Nhiên gật đầu rồi ăn sáng

Sau khi ăn sáng xong thì cả ba đã tới thế giới ngầm ra mộ thăm Mộc Dương và Nặc Hàn. Nhưng An Vy và Lâm Dương lại quyết định để Nhiên Nhiên ở với Trí Mạc vì cô không muốn để con bé biết là Mộc Dương đã chết

Đứng trước hai bia mộ, tay An Vy và Lâm Dương đều cầm bó hoa rồi đặt xuống, không khí ở đây thật ngột ngạt mà. 

"Hai người đừng lo, chúng tôi rất hạnh phúc..." An Vy cất giọng. Cô là nói những gì mà cô đang có...cô không phải giả dối nữa...không phải đeo trên mình một chiếc mặt nạ cố tỏ ra mạnh mẽ nữa

"An Vy...chúc em hạnh phúc" Một bóng lưng cùng chiếc áo choàng đen quay đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.