"Ba, tại sao chứ? Tại sao con phải gọi một con rối là mẹ?" 
"Nhiên Nhiên...con nói gì vậy?" Lâm Dương ngạc nhiên hỏi, sắc mặt của hắn cũng kém đi. Lẽ nào Nhiên Nhiên đã biết được chuyện gì rồi sao? 
"Tại sao con phải gọi ả Lạc Tuyết đó là mẹ?" Nhiên Nhiên vẫn tiếp tục khóc hỏi Lâm Dương. 
"Nhiên Nhiên...Lạc Tuyết là..." Lâm Dương không muốn nói sự thật với Nhiên Nhiên 
"Ba đừng lừa con nữa mà...Con không muốn gọi người đó là mẹ!! Lạc Tuyết đó căn bản không phải là mẹ con" Nhiên Nhiên khóc càng ngày càng lớn. 
"Nhiên Nhiên...con nghe ai nói vậy?" 
"Ba là đồ xấu...ba không yêu con..."Nhiên Nhiên dụi hai mắt. 
"Nhiên Nhiên...ba yêu con mà..." Lâm Dương không biết phải nói nào nữa. Nhiên Nhiên sớm muộn cũng phải biết sự thật...nhưng con bé còn nhỏ như vậy...liệu có nên nói cho con bé bây giờ không? 
"Vậy...Ba nói đi...Tại sao con không thể gọi mẹ là mẹ chứ? Mẹ là người luôn ở bên con mà con chỉ có thể gọi là cô, tại sao cái người đáng ghét đó con lại phải gọi là mẹ?" Nhiên Nhiên không tin là Lâm Dương yêu quý mình. Nếu hắn thật sự yêu con bé, hắn phải nói cho con bé biết 
"Nhiên Nhiên, chuyện của người lớn, con không nên biết nhiều" Lâm Dương rất muốn nói nhưng hắn không thể. 
"CON GHÉT BA!!!" Nhiên Nhiên giãy dụa khiến cho Lâm Dương phải thả con bé xuống 
"Nhiên Nhiên, con đi đâu vậy?" Lâm Dương vừa thả Nhiên Nhiên xuống thì con bé đã không nói gì mà chạy đi 
"Bác Mộc Dương nhất định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-ngon-tinh/2000892/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.