"An Vy...anh xin lỗi. Nhưng anh yêu em là thật. Anh không quan tâm quá khứ của em, không quan tâm em yêu Lâm Dương, cũng không quan tâm em sẽ yêu anh hay không. Chỉ là...để anh ở bên cạnh em thôi...được không?" Anh không kiểm soát được mình mà ôm chầm lấy cô. Anh không muốn cô đi, anh muốn ở bên cô. Nhưng anh lại không hề để ý rằng...có một người con trai vẫn đang đứng ngay gần đó. 
Nhìn từ xa hắn đã thấy cô và anh. Hắn không quản ngại vết thương vẫn chưa lành mà về xem cô thế nào. Vậy mà cô lại âu yếm người khác trước mặt hắn. 
"Mạc An Vy! Xem ra cô rất thiếu đàn ông nhỉ?" Hắn tức giận đi tới chỗ cô rồi nói. Hắn kéo cô ra, ánh mắt thù hận của hắn vẫn đang nhìn cô. 
"Em...em không có...lúc đó...chỉ là..." Cô không biết phải giải thích với hắn như thế nào nữa. Lúc đó anh đột nhiên ôm cô, cô không phản ứng kịp. 
"Lâm Dương, là tôi quá kích động. Không liên quan tới An Vy" Mộc Dương lên tiếng. Anh không muốn hắn vì hiểu lầm cô mà lại hành hạ cô nữa. 
"An Vy? Nghe thật là "thân thiết" nhỉ?" Hắn liếc đôi mắt đỏ của mình nhìn cô. Cô nhìn vậy mà sợ hãi không thôi...cô nhớ đến cái ngày mà Lệ Hảo... 
"Lâm Dương...không phải như anh nghĩ đâu...thật ra...lúc đó..." Cô nói ấp úng. Cô muốn giải thích cho hắn mà...tại sao hắn không chịu nghe chứ? 
"Cái đôi cẩu nam nữ mấy người còn nói hiểu lầm được sao?" Hắn tức giận nói. Hắn không tin cô, một chữ cũng không tin. Hắn chỉ tin những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-ngon-tinh/142416/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.