"Ông im mồm đi là vừa. Tôi đã nói không ly hôn là không ly hôn!!" 
Nhìn hai người đàn ông trước mặt cô đang cãi nhau như vậy, cô không biết phải làm thế nào, chỉ biết ngồi trên giường nghe những lời cãi vã đó. 
Cô vui vì anh phản đối ly hôn, nhưng lại đau vì chính cha cô lại đề nghị anh ly hôn với cô để anh đến với Lạc Tuyết. Nếu là vì cô khổ sở trong cái cuộc sống hôn nhân này mà ông muốn cô ly hôn thì cô sẽ rất vui rồi...nhưng điều đó vĩnh viễn không xảy ra. 
Ông chỉ yêu tiền, quyền lực của ông. Chứ cái gia đình này đối với ông không là gì cả. Đến cả việc nhận Lạc Tuyết làm con nuôi ông cũng có thể làm...còn có cái gì ông không giám nữa? 
Ông nhận nuôi tiểu tam để thế chỗ cô, để cuộc liên hôn giữa Kỳ gia và Mạc gia được duy trì... Nhưng ông nghĩ là làm như vậy thì chỉ có ích chứ không có hại sao? 
Cô biết, đối với ông thì cô chỉ là một con cờ để ông lợi dụng mà thôi. Khi mà cô đã không còn bất kì giá trị gì thì ông sẵn sàng vứt bỏ không thương tiếc. 
"Lâm Dương, con nghe ba nói đi, Lạc Tuyết ba sẽ nhận làm con nuôi mà. Con ly hôn, chẳng phải là tốt cho cả ba người sao?" 
"Tôi cho phép ông nói sao!? Ông còn nói thêm từ ly hôn này một lần nữa thì Mạc thị không sống nổi đâu." 
"Được rồi...ba...ba không nói nữa" Ông giật bắn mình sợ hãi nói. Ông mất cái gì cũng được nhưng Mạc thị thì không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-ngon-tinh/142413/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.