Hắn cúi xuống, cầm lấy một mảnh thủy tinh vỡ từ chiếc cốc. Hắn nâng cằm cô, nhìn gương mặt của cô rồi nhếch mép cười. 
*Xoẹt* Một vết cứa trên mặt cô. Máu chảy từ một bên má xuống... 
Đau...đau quá...cô không tài nào tưởng tượng được hắn lại có thể làm như vậy. Cho dù hắn có thể ghét cô, hận cô thì cũng không thể làm vậy được. 
Cô ngã xuống, một tay ôm phần má bị rạch, nước mắt cứ rơi lã chã, không thể kìm được. Máu cứ chảy không ngừng, bàn tay ướt đẫm máu. 
"Bây giờ cô biết cái giá mà mình phải trả rồi chứ? Nếu tôi còn thấy cô tổn thương Tuyết Nhi lần nào nữa thì không phải là một bên mặt đâu." Nói xong hắn cùng Lạc Tuyết đi lên lầu. 
Hắn không ngó ngàng gì đến cô, đến cả một câu đưa cô đến bệnh viện cũng không có. Người hầu nhìn cô vậy càng vui mừng hơn, không một ai giúp cô. Họ cứ nhìn cô mà cười, nói cô đáng bị như vậy, nói đây là cái giá phải trả vì cô là tiểu tam. 
Cô cười chua xót...ai là tiểu tam? Không phải bọn họ biết sao? 
Máu chảy quá nhiều, mặt cô trắng bệch, cô dường như không còn sức lực nào nữa liền ngất đi. 
"Các người làm gì vậy? Còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện." Một người con trai vừa đi vào nhà đã hoảng hốt chạy đến chỗ cô. 
"Đại...đại thiếu gia...chúng tôi..." Người hầu giật bắn mình sợ hãi nói. 
"Nhanh lên!!! Còn muốn tôi nói lần nữa sao!?" Mộc Dương hốt hoảng nhìn người hầu nói. 
"Nhưng...nhị thiếu gia...không...sẽ không đồng ý." 
"Lâm Dương không đồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-ngon-tinh/142410/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.