"Phu nhân, cô không thể làm vậy được. Cô là Kỳ phu nhân không phải người hầu"
"Vậy...làm phiền phu nhân rồi...đống quần áo này phải giặt ngay bây giờ." Tĩnh Hảo ném một đống quần áo xuống đất.
"Hơn nữa chủ nhân dặn rồi, không ai được giúp phu nhân...nếu không...giết không tha."
"Tĩnh Hảo, chị quá đáng lắm rồi đó."
"Không nói với mấy người nữa. Phu nhân...đống quần áo này phải giặt thật sạch hơn nữa chỉ được giặt bằng tay." Tĩnh Hảo cười nói.
Nghe từ phu nhân thốt ra từ miệng Tĩnh Hảo cô càng cảm thấy đau đớn. Kỳ phu nhân gì chứ? Rõ ràng là muốn làm cô bẽ mặt.
Cô ta hoàn toàn không coi cô là Kỳ phu nhân. Đúng vậy...bây giờ cô còn không khác gì người hầu mà...còn cái gì mà phu nhân nữa?
Cô muốn gả cho hắn, cô yêu hắn...đây là thật. Nhưng cái cô muốn không phải là cái hư danh này...cái cô muốn là trái tim của hắn...là tình yêu của hắn.
Cô chỉ là một đứa con gái vô dụng...người khác hãm hại cô vậy mà cô không thể phản kháng...chỉ biết ngồi khóc.
Tiếng khóc của cô ngày càng lớn, cô cứ khóc mãi cho dù Lệ Hảo có an ủi cô thế nào...nước mắt cũng không ngừng rơi.
"Phu nhân, sẽ không sao đâu. Rồi chủ nhân sẽ hiểu được tấm lòng của cô mà." Lệ Hảo ôm cô vào lòng rồi vỗ vai an ủi cô.
"Đống quần áo này phu nhân cứ để em giặt cho. Vài hôm nữa chủ nhân hết giận là sẽ không sao nữa đâu" Lệ Hảo cứ an ủi cô mãi đến khi cô ngủ rồi thì mới đem quần áo đi giặt.
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-ngon-tinh/142407/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.