Chương trước
Chương sau
Bồng Lai Tiên Tử tay phải dắt Linh nhi, tay trái ôm một món đồ đã được buộc chặt bằng tấm thảm, vội vàng vào Vọng Hải Các. Hổ, tượng, ưng, thử, thạch, sáu gã yêu tướng đã chờ trên lầu các từ lâu.
Hổ Vương là một nam tử trung niên với mái tóc vàng xoăn tít, một đôi lông mày như được dùng đầu bút phác họa qua, gân xanh nổi khắp tay chân, nét mặt dữ tợn, Linh nhi nhìn thấy vội trốn phía sau Bồng Lai Tiên Tử. Tiên Tử thấy cảnh này đã sớm đoán được chuyện gì sắp xảy ra, trái tim đập loạn không ngừng, nàng cố gắng giữ bình tĩnh không để ý tới, chỉ lo bước nhanh về phòng ngủ.
Hổ Vương trợn đôi mắt to như chuông đồng tỉ mỉ quan sát Bồng Lai Tiên Tử, thấy phía dưới tấm thảm trong tay nàng lộ ra mấy cái đuôi hồ ly trắng như tuyết, trong lòng cười thầm, xem ra Hạo Nguyệt bị thương không nhẹ đâu! Bước nhanh về trước, đưa tay ngăn cản Bồng Lai Tiên Tử, giọng ồm ồm mở miệng nói:
- Khoan đã, chúng ta có việc phải báo cho ngươi!
Cho dù hắn không nói Tiên Tử cũng biết ý của hắn, dừng bước lại, nhìn hắn nói:
- Có lời gì thì chờ ta về phòng thu xếp ổn thỏa cho tiểu công chúa trước rồi hãy nói.
Nói đoạn cất bước định đi về phía trước, cánh tay Hổ Vương dùng thêm chút lực chặn bên ngoài cửa phòng ngủ, việc này chọc giận Bồng Lai Tiên Tử, nàng không quan tâm mình thân cô thế cô, hung dữ nhìn mấy tên yêu tướng lớn giọng trách mắng:
- Mấy người các ngươi muốn tạo phản à? Dẫu sao ta cũng xem như là chủ mẫu của các ngươi đấy!
- Chủ mẫu?
Thử Vương (chuột) vân vê hàm râu hình chữ bát*
"chít chít" nở nụ cười, ngồi xổm bên cạnh Tiên Tử, dùng mũi ngửi nàng từ trên xuống dưới, the thé nói:
- Một kẻ trong Tiên Giới như ngươi mà lại vọng tưởng làm chủ mẫu của Yêu Giới ư? Chít chít... Đi mà làm xuân thu đại mộng của ngươi ấy! Bắt đầu từ hôm nay, Đà Long Đảo đã hoàn toàn thuộc về mấy huynh đệ ta, bây giờ ngươi mang đứa con gái tạp chủng của ngươi cút khỏi đây ngay lập tức, chậm trễ một chút thì đừng trách mấy ca ca biến ngươi thành "Bánh bao thịt Tiên" nhé!
Lúc này cho dù Bồng Lai Tiên Tử có tốt tính thế nào cũng không sao kiềm chế được, mấy tên súc sinh này ác nghiệt vô tình chẳng khác nào bọn tiểu nhân phàm trần, ngày thường Hạo Nguyệt đối xử với bọn chúng cũng không tệ, vậy mà hôm nay lại trở mặt không nhận người... Nói nàng thì không sao, thế nhưng dám cả gan nói con gái của nàng là "tạp chủng"... Cho dù liều mạng nàng cũng phải chém kẻ nói lời này thành muôn mảnh!
Đem tấm thảm trong ngực giao cho Linh nhi ôm xong, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ghé vào tai cô bé thì thầm dặn dò:
- Nhanh mang mẫu hoàng của con về phòng nghỉ ngơi, chuyện bên ngoài đã có mẫu hậu đối phó, mặc kệ nghe tiếng gì cũng không được đi ra, hiểu không? Mau đi!
Linh nhi gật đầu thật mạnh, ôm Hạo Nguyệt chạy nhanh về phòng, Bồng Lai Tiên Tử đóng cửa phòng ngủ thật chặt, sau đó mới xoay người nhìn chằm chằm Thử Vương xấu xí với bộ râu hình chữ bát và thân chỉ cao có ba tấc. Nhóm yêu tướng thấy nét mặt nàng không ổn, rối rít nâng binh khí trong tay, từ từ bao vây nàng.
Thử Vương thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của nàng cũng không sợ hãi, Tán Tiên trên đảo Bồng Lai cùng lắm chỉ có mấy ngàn năm đạo hạnh, chẳng lẽ một mình ả đối phó được với sáu người bên mình? Tay vuốt chòm râu cười "chít chít", lại bắt đầu nói lời trêu chọc bỡn cợt:
- Nữ nhân xinh đẹp như vậy hà cớ gì phải đánh phải giết? Yêu Hoàng đã bị Huyết Phượng Hoàng tiêu diệt, dù có giữ lại cái mạng cũng chỉ là yêu quái bán sống bán chết, nếu ngươi bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời bọn ta... Hé hé... Bọn ta còn có thể chừa lại cho ngươi cùng nhãi con hồ ly của ngươi vài tấc đất an thân ở đảo này...
Vừa nói, một bên khóe miệng chảy đầy nước bọt. Thấy vậy, cơn giận dữ trong lòng Bồng Lai Tiên Tử càng tăng thêm, mạnh mẽ vung tay áo lên, vô số cây tiên đằng vọt ra từ bốn phương tám hướng cuốn về phía sáu gã yêu tướng.
Nhóm yêu tướng cũng không ngồi yên, Hổ Vương cầm côn thép tinh luyện, Thử Vương cầm xẻng lưỡi liềm, Tượng Vương (voi) nâng song chùy, Thạch Vương (đá) giơ rìu, Ưng Vương bay lên không trung, Mộng Yêu tức khắc biến mất, cây tiên đằng còn chưa kịp đến trước người bọn chúng đã bị chém thành mảnh nhỏ.
Bồng Lai Tiên Tử tự biết mình không phải đối thủ của lũ yêu, chỉ đặt mục tiêu lên Thử Vương, một đợt cây tiên đằng vừa rồi chỉ dùng để thu hút sự chú ý của lũ yêu, Thử Vương vừa mới xúc đứt tiên đằng, Bồng Lai Tiên Tử đã áp sát trước mặt hắn, thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay biến ra vài đóa Bạch Liên, nhanh chóng ấn vào mi tâm, vòng vai và ngực bụng của hắn, chớp mắt liền nhảy ra.
Thử Vương bị dọa giật mình, nhưng vẫn không thấy gì khác lạ, "he he" nở nụ cười nhạo, nói:
- Mỹ nhân của ta, đây là ngươi muốn tặng hoa cho bổn vương sao?
Vừa nói dứt lời, đột nhiên một loạt tiếng nổ vang lên, Thử Vương vừa rồi còn cười "he he" đã bị nổ tan thành thịt vụn, nơi nơi trên Vọng Hải Các đều là dịch máu tanh tưởi.
Nhóm yêu tướng kinh hãi toàn thân rét lạnh, không dám xem thường Tán Tiên Bồng Lai này nữa, giơ binh khí cùng nhau đánh về phía Tiên Tử. Từ chỗ xa xa trên không trung truyền đến tiếng chim ưng huýt dài, một tia sáng màu đỏ đồng bay vụt đến Bồng Lai Tiên Tử, Tiên Tử bị chói không thể mở mắt, cũng không kịp né tránh, mắt thấy sắp lãnh một kích của lũ yêu, lúc này, trên lầu các chợt nổi lên một đợt sóng khí, hất tung năm tên yêu tướng còn lại bay ra ngoài.
Ưng Vương ở trên không trung bị sóng khí đánh cho lộn nhào, bỗng nhiên từ trong phòng ngủ bắn ra một vòng sóng khí mãnh liệt xuyên qua cửa phòng ngủ tạo thành một lỗ hổng lớn, sóng khí đánh thẳng vào Ưng Vương ở giữa không trung, chớp mắt hóa thành hàng trăm hàng ngàn phong đao, từng tiếng rít thảm thiết kèm theo từng mảnh vụn màu đồng rơi xuống.
Tiên Tử cùng bốn gã yêu tướng còn lại đều trơ mắt nhìn Ưng Vương trên không trung bị phong đao giống như cối xay thịt chém thành ngàn mảnh, mọi người kinh hoảng đến quên cả chớp mắt. Mãi cho đến khi một mảnh vụn chim ưng màu đồng cuối cùng rơi trên nền đất "bịch bịch", yêu khí xung quanh đột nhiên tăng vọt, hàng trăm hàng ngàn yêu ma trên Đà Long Đảo bị chèn ép cả người giống như bị hàng vạn hàng ngàn con kiến cắn xé, đau đớn đến ngã xuống đất lăn lộn, rối rít quỳ gối liên tục dập đầu hướng Vọng Hải Các.
Trái tim của bốn gã yêu tướng chợt như bị lệ quỷ bóp chặt, đau đến hít vào từng ngụm khí lạnh, té xuống đất lăn lộn lung tung, đều tưởng chừng như sắp chết đến nơi, nghiêng ngả run rẩy nhìn về phía lỗ thủng trên cửa phòng ngủ, chỉ thấy Hạo Nguyệt nửa nằm trên giường đang ung dung nhàn rỗi uống rượu.
Ba yêu tướng Hổ, Tượng, Thạch kinh hoảng té quỵ, Mộng Yêu hiện nguyên hình đẩy cửa phòng ngủ nhào tới trước mặt Hạo Nguyệt liều mình dập đầu, nó vốn dĩ vô hình vô dạng, càng không thể nói chuyện.
Hạo Nguyệt nhìn cái bóng xanh đen lúc sáng lúc tối trước mặt, trong lòng không có ý định bỏ qua cho nó, móng ngón tay út đỏ rực đâm một cái trên cờ tụ yêu, Tượng Vương đau đến mức đâm đầu vào cây cột trên Vọng Hải Các đến sắp gãy, bốn gã yêu tướng nằm trên mặt đất thở hổn hển kêu gào lộn xộn:
- Xin chủ tử khai ân... Xin chủ tử khai ân... Sau này tiểu nhân không dám nữa...
Thật vất vả, cuối cùng Hạo Nguyệt cũng dừng tay, một đôi mắt lạnh lùng quan sát bốn yêu tướng quỳ gối dưới chân. Trông thấy nhóm yêu tướng vừa nãy còn diễu võ giương oai mà giờ đây đã trở nên ngoan ngoãn, Linh nhi vui vẻ trèo lên người mẫu hoàng của mình, làm mặt quỷ với bốn tên yêu tướng.
Lúc này Bồng Lai Tiên Tử mới can đảm bước vào phòng ngủ, nhìn sơ qua Hạo Nguyệt, thấy bên thái dương của nàng lấm tấm mồ hôi, xem ra dáng vẻ ung dung nãy giờ là liều mạng nhỏ giả vờ, không phải nàng không thèm nói chuyện với đám yêu tướng dưới chân, chẳng qua là vì nàng hoàn toàn không nói nổi!
Tiên Tử vội vàng giả bộ răn dạy mấy tên kia:
- Một lũ các ngươi, đừng tưởng là Yêu Hoàng bị Huyết Phượng Hoàng chế trụ, hôm đó chẳng qua là Huyết Phượng Hoàng may mắn thắng nửa chiêu mà thôi, hôm nay tạm giáo huấn các ngươi một lần, nếu còn có lần sau, kết cục của các ngươi sẽ giống như Thử Vương và Ưng Vương! Cút hết ra ngoài cho ta!
Bốn gã yêu tướng vất vả lắm mới hòa hoãn nhịp thở, vừa gật đầu vâng dạ, vừa vuốt ngực lui ra khỏi Vọng Hải Các. Bồng Lai Tiên Tử thấy bọn họ vừa rời khỏi, nhanh chóng dùng tiên đằng đóng chặt cửa sổ, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng "Ọc!", Hạo Nguyệt phun một ngụm máu, dọa Linh nhi sợ đến oa oa khóc lớn lên, ôm eo của nàng nói:
- Mẫu Hoàng đừng chết, mẫu hoàng người không được chết!
Tiên Tử vừa tức giận vừa sốt ruột, vội ôm Hạo Nguyệt, khiển trách Linh nhi:
- Đứa nhỏ ngốc! Đừng nói lời rủi, mẫu hoàng con làm sao chết được!
Vừa nói, khóe mắt vẫn ứa lệ. Hạo Nguyệt gượng cười, chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh nhi, muốn an ủi tâm can bảo bối vài câu, nhưng cổ họng không còn sức phát ra tiếng, vừa rồi nàng không màng sống chết đã dùng hết toàn bộ công lực còn sót lại trong cơ thể để đánh một kích chí mạng vào Ưng Vương, nếu là người thường thì đã sớm sức cùng lực kiệt mà chết, nhờ Tiên Tử kịp thời điều vài tia tiên khí cho nàng, mới miễn cưỡng duy trì hình người.
Tiên thể và Yêu thể vốn dĩ không tương quan, Tiên Tử không dám tùy tiện điều nhiều tiên khí vào trong cơ thể nàng, bằng không cho dù có chuyển hết đạo hạnh của mình cho Hạo Nguyệt thì nàng cũng cam tâm. (Ở đây Tiên Tử vẫn không biết, thật ra hồ ly tinh bất kể là tiên thể, yêu thể hay là nhân thể đều có thể dung nạp hết, đây là tư chất đặc thù của hồ ly tinh).
Qua một lúc lâu, rốt cục Hạo Nguyệt chậm rãi hòa hoãn, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh, cúi đầu thấy Tiên Tử đang áp vào ngực mình nhẹ giọng khóc nức nở, tuy trong lòng cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn không nhịn được mà trách móc:
- Nàng... còn khóc cái gì? Ta có ngày hôm nay không phải nàng nên vui vẻ sao!
Tiên Tử lau nước mắt, cũng nhìn nàng rồi thấp giọng trách ngược lại:
- Vì sao ta không thể khóc? Ta khóc vì hồ ly ngốc nàng không hiểu tâm tư của ta, cùng giường chung gối bao năm qua, vậy mà nàng cứ cố tình giấu giếm ta bao nhiêu là chuyện!

Tức giận đến dứt khoát xoay người đưa lưng về phía nàng. Tuy rằng Hạo Nguyệt trách nàng lúc nào cũng giúp người khác đối phó mình, nhưng cũng biết là Tiên Tử trách mình vẫn luôn giấu diếm nàng, khi đó cũng lo lắng nếu bị nàng phát hiện thì có phải nàng sẽ bày càng nhiều chướng ngại cho mình hay không, hiện nay xem ra mình lo lắng dư thừa rồi... Nâng tay từ từ xoay nàng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói:
- Là ta sai rồi được không? Đừng khóc, nàng càng khóc... ta càng đau lòng...
Tiên Tử nghe vậy, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt trong lòng bàn tay, từ từ, càng tiến gần hơn, vừa định dán đôi môi đỏ thắm lên đôi môi hơi tím kia, chợt nghe Hạo Nguyệt thở dài nói:
- Tâm nhi, nàng nên nhanh chóng dẫn Linh nhi đi tìm một chỗ an thân khác đi, mạng của ta không kéo dài thêm được nữa, giấy không thể gói được lửa, nếu bọn yêu tướng lại tạo phản một lần nữa, chỉ sợ ta không ngăn được bọn chúng...
Tiên Tử nghe vậy, liếc nàng một cái, tâm tư kích động đang định "thân mật" cùng nàng một chút, bỗng nhiên nhớ ra tiểu gia hỏa Linh nhi còn đang bên cạnh, vội quay đầu nói với Linh nhi:
- Bảo bối, con về phòng trước nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mẫu hoàng mẫu hậu sẽ cùng con chơi tiếp nhé.
Linh nhi nghiêng đầu nhìn các nàng một lúc, không cam tâm tình nguyện mà nhảy xuống giường, Tiên Tử điều khiển tiên đằng dịch chuyển ra một khe hở cho cô bé, cô bé mới trèo ra ngoài từ khe hở ấy, trở về phòng mình ngoan ngoãn đi ngủ.
Hiện tại không có tiểu gia hỏa kia phá rối, Tiên Tử yên tâm thoải mái nằm trên người Hạo Nguyệt, cởi bỏ quần áo của nhau, tinh tế thưởng thức từng tấc từng tấc da thịt của nàng, Hạo Nguyệt nhắm mắt yên lặng hưởng thụ, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, mở mắt ra thúc giục Tiên Tử:
- Tâm nhi, giờ không phải lúc làm chuyện này, nàng nhanh dẫn Linh nhi đi đi, ở đây có ta chống đỡ...
Còn chưa nói hết lời, môi đã bị một đôi môi khác chặn lại, bàn tay Tiên Tử đặt trước hai ngọn núi của nàng dùng sức bóp chặt, Hạo Nguyệt kiềm không được "ưm" một tiếng, đôi mắt lại đóng một lần nữa.
Tay phải theo đường cong cơ thể Hạo Nguyệt dần dần trượt xuống giữa hai chân nàng, chậm rãi tiến vào nơi tư mật rậm rạp kia, Tiên Tử vừa tạo ra từng đợt sóng tình mãnh liệt cho nàng, vừa nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng:
- Đồ ngốc, mới bị thất bại một chút mà đã nản lòng không phấn chấn như vậy, nàng còn có ta mà... Trong cơ thể ta có Thất Tuyệt Thiên Thư, cho dù đi vào đường cùng ta cũng có thể giúp nàng sống lại một lần nữa.
Hạo Nguyệt lim dim mắt nhìn nàng, sóng nhiệt cuồn cuộn trong cơ thể kích thích đến nỗi đầu óc của nàng đã có chút trống rỗng, Tiên Tử dần dần tăng lực đạo, làm cho tiếng rên rỉ của Hạo Nguyệt cũng dần cao hơn, Tiên Tử vừa hôn vành tai của nàng vừa đỏ mặt nói:
-... Ở Nam Cương có một người gọi là Bồ Tát Hoan Hỉ Phật, ông ấy biết thuật song tu, chúng ta cùng đi tìm ông ấy, học phương pháp song tu, ta có mấy ngàn năm đạo hạnh, lại thêm căn cơ tu vi của bản thân nàng, không tới vài năm công lực mà nàng đánh mất chắc chắn có thể lấy về toàn bộ, đến lúc đó nàng có tiên khí của ta hộ thể, lá chắn của Tiên Giới không còn cản trở nàng được nữa, đi lên ba mươi ba tầng trời cũng không phải việc gì khó...
Hạo Nguyệt nghe xong trợn tròn mắt, thì thào:
- Tâm nhi... nàng thật sự định... thật sự định giúp ta bằng cách đó sao? Nàng không sợ sẽ bị trời phạt à?
Tiên Tử nhìn nàng nói:
- Nàng chớ quên, ta cũng là mẫu thân của Linh nhi, có người mẹ nào mà không dũng cảm quên mình vì con đâu? Huống chi nàng là người đứng đầu Hồ tộc, vì sự tồn vong của Hồ tộc, những việc này chỉ thuộc về bổn phận, tuy rằng ta xuất thân Tiên Giới, nhưng nếu đã chịu cái tên Yêu Hậu này thì sẽ cùng sống chết cùng tiến thoái với nàng, sao có thể để một mình nàng chiến đấu anh dũng?
Nghe được những lời này, ý cười trên mặt Hạo Nguyệt càng sâu, tay phải lặng lẽ đi xuống bên dưới nàng, nhẹ nhàng tiến vào, cả người Tiên Tử giật nhẹ, vừa thẹn vừa giận mà mắng:
- Đồ hư hỏng này!
Mắng được bốn chữ rồi mắng không nổi nữa, ôm sát cổ của nàng bắt đầu ra sức "dây dưa". Hạo Nguyệt vừa dùng sức ma sát, vừa nói:
- Đã như vậy, ta vẫn còn một kế hoạch, hôm đó sau khi cắn Huyết Phượng Hoàng ta đã phát hiện ra một chuyện. Ta nghĩ mẹ ruột của nàng ta là hậu nhân Ma Giới, năm đó mẹ của nàng từng dùng máu của mình mở cổng Ma Giới gọi Ma binh đến, ba mươi ba cao thủ nổi tiếng giới tu chân đều bị giết toàn bộ, chỉ còn vài người may mắn trốn thoát. Lần này, ta cắn cổ tay của nàng rồi lặng lẽ giữ máu của nàng ở trong miệng...
Miệng hơi mở ra, một vật gì đó màu máu mềm mềm như nhựa cây từ từ rời khỏi miệng, Tiên Tử nằm sấp trên người nàng tò mò nhìn giọt máu kia, Hạo Nguyệt nói tiếp:
- Đợi sau khi công lực của ta hồi phục, sẽ dùng máu của nàng ta mở cổng thông đến Ma Giới, vào Ma Giới rồi tiếp tục tu luyện.
Tiên Tử nghe lời này liền giật mình:
- Nàng muốn tu luyện ma công sao?
Hạo Nguyệt nhìn nàng nói:
- Nếu đã làm thì phải làm cho trót, tu luyện ma công hoàn tất, sau đó ta lên tầng ba mươi ba gặp Hiên Viên Đế thì phần thắng sẽ lớn hơn, đến lúc đó cho dù hắn không muốn ta cũng phải ép hắn rút lại lời nguyền này!
Tuy trong lòng Tiên Tử lờ mờ cảm thấy có phần không ổn, nhưng lúc này nàng đâu còn nói được lời không bằng lòng? Nhìn Hạo Nguyệt sắc mặt trắng bệch dưới thân, trong lòng lại trào dâng rất nhiều yêu thương luyến tiếc, không quan tâm được nhiều nữa, nghiêng người nặng nề hôn lên ngực của nàng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.