Nữ tử tóc bạc ghé vào trên tảng đá ngơ ngác nhìn đám tu chân đạo sĩ, đến khi tất cả mọi người đã dần tản đi, trong đầu nàng vẫn ngờ nghệch, vừa rồi là ai nói chuyện với mình? Bồng Lai tiên tử là ai? Đà Long đảo là đâu? Thư gì nhỉ? Lời gì nhỉ? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu loạn cả lên, đầu đau muốn vỡ, đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ vai, rồi lại vỗ mặt nàng trách mắng: "A Cốt! Nhờ ngươi đi kiếm chút củi nhóm lửa mà ngươi cư nhiên chạy đến nơi này nhàn hạ quá ha!"
Nàng nhìn lại, trên mặt nháy mắt nở nụ cười ngây ngô, vươn tay hướng người nọ hàm hàm hồ hồ kêu lên: "A Liên......" Kim Liên nhéo nhẹ tay nàng một cái đau lòng nói: "Sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế? Ngươi nhìn xem, ngay cả khăn trùm đầu rơi xuống rồi cũng không biết, vạn nhất để cho ngoại nhân thấy tóc ngươi lại tưởng ngươi là tà nhân đem nhốt vào đại lao quan phủ thì biết làm sao bây giờ?" A Cốt căn bản không biết nàng đang nói gì, chỉ biết kéo kéo cái khăn trên cổ, Kim Liên nhìn thấy có chút nhụt chí, không để ý nữa chỉ lấy bánh nhét vào trong tay nàng, A Cốt lập tức dời đi chú ý, "rộp rộp, rộp rộp" ăn bánh, nới lỏng khăn trùm đầu ra, Kim Liên thay nàng tỉ mỉ vấn lại tóc.
"Được rồi, chạy nhanh trở về đi, không kiếm củi nữa, chúng ta chạy nhanh đi thôi, vạn nhất bị những người đó đuổi theo thì phiền lắm." Kim Liên nắm tay A Cốt trở về chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/582356/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.