Chân trời xẹt qua một vệt hồng quang, trong chớp mắt rơi xuống mảnh đất ở trước một tấm bia đá cao chót vót, Thanh Vũ tiến lên kiểm tra chữ viết được khắc trên tấm bia đá, suy nghĩ chốc lát rồi xoay đầu cười nói với Lâm Lang: "Chính là chỗ này!" Thanh âm của nàng khác biệt với thanh thúy ôn hòa ở dĩ vãng, Lâm Lang ẩn ẩn cảm giác được, từ khi loại bỏ được châm thứ tư... nàng xinh đẹp hơn mấy phần, bá đạo hơn, có chút tà khí, không biết đây có phải là dấu hiệu Huyết Phượng Hoàng bắt đầu hiển lộ bản tính...
Lâm Lang bước đến quan sát bia đá, thấy chữ viết trên này nàng một chữ cũng không hiểu, rất giống văn tự thời kỳ Viễn cổ, hiện tại Thanh Vũ đến cả loại văn tự này cũng đã có thể đọc hiểu, xem ra cách ngày khôi phục chân thân đã không xa rồi...
Thanh Vũ thò tay nắm một góc bia đá, "Ầm ——" một tiếng nhổ bia đá lên, dưới tấm bia đá hiện ra một huyệt động tối tăm, Lâm Lang thăm dò nhìn phía trong động một chút, trong nháy mắt nàng phảng phất nhớ lại chuyện năm đó bị quái nhân kéo vào trong huyệt mộ, thân thể không tự chủ được run lên, Thanh Vũ thấy được ôm sát nàng, ngón trỏ khều cằm nàng nói: "Sao? Sợ à? Có ta ở đây nàng sợ cái gì?" Lâm Lang không dám nhìn vào mắt nàng, hơi cúi đầu nói: "Ta không sợ..." "Đã không sợ vậy thì cùng theo ta vào trong đi dạo một vòng." Nói xong cũng mặc kệ Lâm Lang có đáp ứng hay không, ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/582350/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.