Chương trước
Chương sau
Ở miếu được ba ngày, Thủy Tâm không biết làm sao, báo thù – nói ra thì dễ, làm lại quá khó, hồ ly chín đuôi đạo tu thâm sâu, báo thù như thế nào đây?
Khổ nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra cách, nhận ra vấn đề quan trọng nhất vẫn nên tìm chỗ yên ổn, nếu bị Hạo Nguyệt bắt trở về chỉ sợ kiếp này không có cơ hội báo thù cho mẹ.
Vì thế nàng tìm người qua đường hỏi thăm vị trí hiện tại, không thể tưởng được trận tiên phong đã thổi nàng đến mấy ngàn dặm, nay nàng đang ở phủ Trực Đãi, cách kinh thành không xa.
Hỏi thăm xong, mắt Thủy Tâm sáng ngời, nàng nhớ lúc trước Trác cô nương đưa cho nàng ba Thế Thân phù và Tào cô nương ở kinh thành, sao không đến gặp các nàng nhỉ?
Thủy Tâm hạ quyết tâm, lập tức đi kinh thành, lúc này thời tiết gần cuối thu, năm nay tình hình hạn hán vẫn chưa chuyển biến tốt, ven đường đi thường thấy dân chạy nạn ăn xin, Thủy Tâm không xu dính túi, rơi vào đường cùng đành theo nạn dân xin ăn, thật vất vả đến được kinh thành, hỏi thăm danh tính Trác Thanh Vũ cuối cùng đi tới cửa phủ Thượng Thư.
Quần áo tả tơi, Thủy Tâm nhìn đại môn sơn son đồng phủ Thượng Thư, hai bên đặt hai con sư tử đá, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gặp qua khí thế phủ quan lớn như thế.
Thủy Tâm do dự hồi lâu, chùi hai tay bẩn vào quần áo, cố lấy dũng khí, xao đại môn mấy cái, qua chốc lát, mấy gã sai vặt mở cửa, nhô đầu ra đánh giá nàng, lập tức đóng cửa lại, lát sau đem ra ba cái bánh bao nói:
"Cầm ăn đi, lát nữa phu nhân quay trở về, ngươi đừng đứng cản trước cửa."
Gã sai vặt tưởng nàng đến xin cơm, Thủy Tâm xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng trả lại bánh bao cho hắn nói: "Ta...ta không đến xin ăn, ta là đến tìm người...tìm hai vị cô nương Trác Thanh Vũ và Tào Lâm Lang."
Gã sai vặt vừa nghe ngạc nhiên: "Cô nương? Ngươi nói đại nhân chúng ta là cô nương á?"
Thủy Tâm thấy hắn vẻ mặt ngạc nhiên, không biết mình nói gì sai rồi, vội vàng im lặng, sững sờ đứng tại chỗ tay chân luống cuống.
Gã sai vặt còn tưởng nữ nhân này xin cơm còn cố ý nhận bừa thân thích, đang muốn mở miệng đuổi nàng đi, chợt nghe truyền đến thanh âm phu nhân: "Triệu Văn, có chuyện gì?"
Lâm Lang từ trong kiệu đi ra, hôm nay nàng đi Tướng Quốc tự, trùng hợp vừa trở về. Gã sai vặt vội vàng tiến lên muốn giải thích, chợt nghe nàng kia gọi: "Tào cô nương, là ta! Trầm Thủy Tâm!"

Lâm Lang nhìn thấy bộ dạng Thủy Tâm thiếu chút nữa nhận không ra, cẩn thận quan sát một lát rốt cuộc sáng tỏ, không quản Thủy Tâm cả người dính bẩn, kéo nàng ôm lấy:
"Thủy Tâm muội muội! Sao muội lại đến đây? Sao lại biến thành dạng này? Thạch đại nương đâu? Không thấy bà ấy cùng đi với muội?"
Thủy Tâm bị hỏi mà đau đớn, nhịn không được khóc nói: "Một lời khó nói hết...một lời khó nói hết..."
Lâm Lang cảm giác nàng gầy đi rất nhiều, vội vàng phân phó gã sai vặt:
"Vị này là ân nhân cứu mạng ta và đại nhân, Trầm cô nương. Mau! Mau đi gọi người nấu chút nước ấm, chuẩn bị rượu và đồ ăn, thu thập khách phòng tốt nhất trong phủ nữa!"
Gã sai vặt vâng lệnh chạy đi thông báo tổng quản.
Lâm Lang kéo tay Thủy Tâm đi vào khuê phòng mình và Thanh Vũ, tự mình giúp Thủy Tâm chà lau lưng, sau đó đổi bộ đồ mới, qua chốc lát, vừa nãy còn là nha đầu xin cơm mà giờ biến thành tiểu cô nương như hoa như ngọc, gã sai vặt Triệu Văn ở một bên hầu hạ hai vị cô nương dùng bữa mà trong ngực tim đập bình bịch.
Đợi ăn cơm no xong, đã đến thời gian thắp đèn, Thủy Tâm hỏi Lâm Lang: "Tào tỷ tỷ, sao vẫn không gặp Trác tỷ tỷ đâu?"
Lâm Lang vội đưa tay ra hiệu "suỵt", ở bên tai Thủy Tâm nói nhỏ: "Chờ nàng trở về, muội sẽ biết thôi."
Nói xong, Lâm Lang cười rộ lên, Thủy Tâm càng thêm nghi hoặc, thật không hiểu nàng muốn giấu diếm điều gì.
Hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Thanh Vũ đẩy cửa ra lập tức ngồi xuống bàn, miệng than thở:
"Hay nhỉ, cư nhiên không đợi ta về mà một mình ăn cơm trước, sau này nếu Hoàng Thượng có tiệc ngon thưởng ngoạn ta liền lưu lại...",
nói chưa hết câu, nàng bỗng nhận ra tựa hồ có hơn một người, bát đưa đến miệng nhất thời cứng ngắc, Thủy Tâm trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng lăng lăng nhìn chằm chằm Thủy Tâm, chưa kịp phản ứng, nhìn qua thấy Lâm Lang che miệng không dám cười ra tiếng.
Lúc lâu sau, Thanh Vũ cố ý ho khan một tiếng, trịnh trọng đặt bát đũa lên bàn, quay đầu phân phó tùy tùng nói:
"Tốt lắm, nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa, đều sớm nghỉ ngơi đi.",
đợi cho bọn họ ra ngoài, đóng lại cửa phòng, bỗng nhiên nàng kéo Lâm Lang ôm vào lòng, cù lét nàng:
"Trầm cô nương đến đây thế mà không nói cho ta biết! Nàng là tiểu bại hoại, xem ta làm cách nào 'xử' nàng nhé!"
Lâm Lang bị nàng chọc lét cười thở không nổi, Thủy Tâm nhìn hai nàng, cũng đoán ra được vài phần.
Thanh Vũ giáo huấn Lâm Lang đủ, mới buông nàng ra, lấy mặt nạ xuống, nói với Thủy Tâm đang đỏ mặt:
"Trầm cô nương, thế đạo khó lường, chúng ta ở quan trường không thể không như vậy, bí mật này cô biết ta biết còn có nàng biết. Tại hạ công vụ bận rộn, không biết cô nương từ xa đến, Thanh Vũ tự phạt một ly."
Nói xong rót chén rượu, hướng nàng giơ lên, sau đó một ngụm uống cạn.
Thủy Tâm lập tức hiểu được ý tứ nàng, nở nụ cười, cũng rót cho mình một ly hướng các nàng nói:
"Thủy Tâm được hai tỷ tỷ thu lưu, hẳn là Thủy Tâm kính nhị vị một lý mới đúng, thỉnh hai tỷ tỷ không cần ghét bỏ."
nàng cũng uống cạn chén rượu, cổ họng nóng rát lên.
Lâm Lang nhìn nàng không uống được rượu vội cản: "Muội muội không uống được cũng đừng cố."

Thanh Vũ cười lắc đầu, nàng gắp đồ ăn đến bát Thủy Tâm, sau đó cấp thêm cho Lâm Lang, mới hỏi:
"Trầm cô nương, cô và Thạch đại nương không phải vẫn ở Hoán Hoa thôn sao? Sao bỗng nhiên..."
Thủy Tâm bị chạm đến chuyện thương tâm, cắn môi, không nói một câu, đột nhiên đứng dậy hướng Thanh Vũ quỳ xuống dập đầu nói: "Mẹ ta...mẹ ta...đã bị yêu quái hại chết."
Thanh Vũ hốt hoảng vội đỡ nàng dậy, nghe thấy lời này, nàng và Lâm Lang liếc mắt nhìn nhau, tim cũng nhảy mạnh.
Thanh Vũ vất vả đỡ Thủy Tâm ngồi lên ghế, Thủy Tâm rốt cuộc đứt quãng kể lại:
"Các người vừa đi không lâu...bỗng nhiên có hai vị cô nương đến xin thuốc, một người tên là Nguyệt cô nương, một người tên là Quỳnh cô nương, mới đầu ta cùng mẹ thấy các nàng là người tốt nên không để ý nhiều, ai ngờ hai người này là yêu quái biến thành, không chỉ hại chết mẹ ta, còn bắt ta đến hải đảo, hồ yêu Hạo Nguyệt còn muốn...đem ta..."
Thủy Tâm nghẹn ngào nói không được.
Hai từ 'Hạo Nguyệt' truyền đến tai Thanh Vũ, khiến nàng cả kinh rùng mình một cái.
Thật vất vả, Thủy Tâm rốt cuộc trấn tĩnh, kể hết đầu đuôi từ lúc gặp người đánh cá, rồi được tiên nhân cứu ra khỏi Đà Long đảo, Lâm Lang nghe qua mà than thở, Thanh Vũ im lặng, ba người đều phiền muộn.
Qua lúc lâu, Thanh Vũ vỗ vai Thủy Tâm, kéo tay Lâm Lang nói:
"Thủy Tâm muội muội, chuyện quá khứ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, muội cứ ở lại đây, chúng ta sẽ thay Thạch đại nương chiếu cố muội."
Thủy Tâm trầm ngâm một lát cúi đầu nói:
"Trác cô nương, đạo hạnh của người cao thâm, nể tình mẹ ta từng cứu Tào tỷ tỷ một mạng, cầu người giúp ta giết Hạo Nguyệt!"
Lời này nói ra làm khó Thanh Vũ, nếu đáp ứng, Hạo Nguyệt lợi hại thế nào không phải nàng không biết, tìm nàng báo thù khác nào tìm đường chết; nếu không đáp ứng, người kia là ân nhân cứu mạng tiểu-hạt-tiêu, mở lời từ chối thì tiểu-hạt-tiêu sẽ không tha cho mình, do dự lúc lâu, nàng đành phải thành thật nói: "Thủy Tâm muội...không phải tỷ tỷ không muốn giúp muội, mà là...mà là lúc trước ta từng giao đấu với Hạo Nguyệt, dù ta có luyện mấy trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của nàng, bất quá...ta cùng Lâm Lang từng cùng nàng có ước hẹn ba năm, tính thời gian hơn một năm nữa sẽ tới kì hạn, chúng ta coi như cùng thuyền, theo ta thấy tạm thời muội cứ ở lại chỗ này, vạn nhất gặp phiền toái chúng ta cũng có thể giúp đỡ nhau, nhiều người thương lượng thêm chu đáo, chuyện báo thù không thể một sớm một chiều."
Nói thành thực như thế, Thủy Tâm không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng, theo tổng quản Lục gia đi khách phòng, từ nay về sau ở lại phủ Thượng Thư.
Ban đêm, Lâm Lang lăn qua lộn lại, nghĩ đến chuyện Thủy Tâm, đẩy nhẹ Thanh Vũ hỏi: "Nàng nói xem, hồ yêu có thể vì chuyện Thủy Tâm mà tới tìm chúng ta không?"
Thanh Vũ tuy nhắm mắt, nhưng không chút buồn ngủ đáp: "Rất có khả năng..."
Lâm Lang có chút lo lắng: "Chúng ta không phải là đối thủ của yêu quái, đến lúc đó nên làm thế nào?"
Thanh Vũ ôm nàng vào lòng nói: "Còn có thể làm sao? 'Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn', dù thế nào chúng ta cũng không thể bỏ mặc Trầm cô nương phải không?"
Lâm Lang khẽ thở dài, gối đầu trên vai nàng nói: "Thật không hiểu có phải do chúng ta đem tai họa tới cho mẹ con nàng không, sau khi cứu chúng ta, yêu quái liền tới tìm các nàng, mà ta cũng không rõ, Thạch tam nương cũng là yêu vật biến thành, vì sao lại bị hại chết?"
Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: "Người với người bình thường cũng nhiều ân ân oán oán, yêu quái cùng yêu quái đương nhiên cũng sẽ như thế..."
Lâm Lang cười khẽ, hôn lên cổ nàng lại hỏi: "Thế... Giữa người và yêu quái có thể cũng có ân oán?"
Thanh Vũ nghiêng mặt nhìn nàng, có chút đăm chiêu trả lời: "Đương nhiên sẽ có...người cùng yêu quái ngoại trừ có ân oán, có thể...có thể còn có cảm tình..." ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt Lâm Lang, trong bóng tối nàng rõ ràng nhìn thấy móng tay mình đỏ sẫm thêm vài phần, không biết...Lâm Lang có chú ý tới chút biến hóa khác thường trên người mình hay không...
Lâm Lang khẽ mỉm cười nhìn vào mắt Thanh Vũ, tại môi nàng hôn sâu một chút, kéo chăn đắp cho nàng, ở trong lòng nàng nặng nề đi vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.