Chương trước
Chương sau
Máu Thanh Vũ chảy ra dính vào lão yêu quái giống như hàn băng bao lại, thân thể hắn rùng mình, tăng bào run run rơi xuống, làn da trên lưng trên mặt dần vỡ ra, lộ nguyên hình yêu quái.
Diện mục yêu quái làm Lâm Lang kinh sợ, lão yêu quái này nguyên bản là sói biến thành, toàn thân tối đen sáng bóng, hai cánh tay hóa thành hai thanh đao to bản, khiến người không rét mà run.
Máu Thanh Vũ như băng ngàn năm, có thể là kịch độc, trong nháy mắt hóa giải toàn bộ yêu thuật của quái vật, lão run run giơ lên cánh tay phải, đại đao lóe sáng chói mắt, nhắm thẳng ngực Thanh Vũ vung xuống, Lâm Lang cả kinh hô to:
"Không..."
Thân mình nhảy về phía trước, liền bị bóng đen dây cuốn lấy, lão yêu quái bị phá vỡ yêu thuật, bóng đen dây cũng không còn lực như trước nhưng có thể làm chậm Lâm Lang, nên lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn đao chém xuống Thanh Vũ.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, bỗng ở góc sáng nhảy ra một bóng người chắn ngay trước người Thanh Vũ, lưỡi đao đâm xuyên qua ngực nàng, máu đỏ sẫm theo đao phong chảy xuống từng giọt, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Lang sợ ngây người tự hỏi nữ nhân kia là ai?
Vì sao lại liều mình cứu nàng?
Ý niệm này chỉ chợt lóe qua, lập tức bật người dậy, cầm lấy Liễu Diệp phi đao phi thân lên tòa sen, dùng hết toàn lực chém xuống đầu lão quái vật, phi đao dính máu Thanh Vũ như chém vào đậu hũ, thân hình nó co rút mấy lần hóa thành khối băng, Lâm Lang kinh hãi lùi về phía sau vài bước, liền dùng chân đá khối băng văng xuống mặt đất vỡ vụn dần dần biến thành bãi nước đen.
Lâm Lang vội chạy tới thức tỉnh Thái tử, rồi nức nở xả ống tay áo cột chặt vết thương Thanh Vũ cầm máu, Ngũ Nguyệt vừa lúc tiến vào thấy cảnh tượng này mà tâm nhảy loạn, hắn không nói một tiếng, nhảy lên đài hoa sen định xé mở xiêm y Thanh Vũ cầm máu, Lâm Lang và Thái tử thấy liền sợ hãi, Lâm Lang không kịp nghĩ nhiều, đẩy tay hắn ra, bế Thanh Vũ đang bất tỉnh lên, chột dạ nói: "Cứ để...để ta mang hắn trở về."
Ngũ Nguyệt không rõ tự nhiên tướng phủ tiểu thư bỗng đối tốt với Thanh vũ như vậy, cau mày lạnh lùng nói:
"Ngươi là nữ nhân sao ôm nổi nam tử? Mau đưa đại nhân cho ta, nếu để lâu có gì bất trắc, ta tuyệt không tha cho ngươi!"
Lời Ngũ Nguyệt nói như vừa lo lắng vừa uy hiếp, nghe ra lại giống tình địch nổi cơn ghen tuông, Lâm Lang nghe thật không lọt lỗ tai cảm thấy phiền toái, đại tiểu thư cũng không nhún nhường, trừng mắt nhìn hắn nói:
"Ta với hắn có hôn ước, không thích người khác nhìn thân thể hắn, cho dù là nam nhân cũng không được."
Cắn răng đỡ Thanh Vũ trên lưng, tận lực không để chạm tới vết thương, quay đầu nói:
"Ngươi thích ôm người thì ôm vị cô nương kia về chữa thương, vừa rồi nếu không phải nhờ nàng thì đại nhân ngươi đã sớm mất mạng."
Ngũ Nguyệt nhận ra nữ tử kia chính là kẻ lúc trước ám sát đại nhân - Ngũ Như Ý, hắn bị Lâm Lang khích mà nói không nên lời, buồn giây lát bế Ngũ Như Ý triển khai khinh công theo sát phía sau Lâm Lang, hai người lúc này chẳng để ý Thái tử, chỉ vô cùng lo lắng chạy nhanh về phủ Thượng Thư, lập tức gọi tất cả đại phu tốt nhất kinh thành tề tựu lại đây.
Sau một ngày Quốc sư bị giết là ngày đưa tang tiên đế, bỗng trong kinh truyền ra tin chấn động, Thái tử cầm ấn điều binh của Bộ Binh Thượng thư mang theo năm ngàn tinh binh đưa linh cữu tiên đế an táng ở Đông Giao hoàng lăng, vợ chồng Quận chúa âm mưu soán vị bị vạch trần trước thiên hạ, Thái tử trước mặt bá quan văn võ trảm Quận chúa trước lăng tiên đế.
Kỳ thật, văn võ bá quan không dễ dàng tin Thái tử chỉ bằng một câu 'Quận chúa âm mưu soán vị'. Mọi người làm quan cũng sớm hiểu được việc tranh giành hoàng quyền khẳng định sau lưng có nhiều kẻ 'âm thầm hành động', thì cũng chấp nhận thắng làm vua thua làm giặc, Quận chúa không có Quốc sư và Quận mã làm chỗ dựa, còn Tào công công và Đổng thừa tướng vì nhân duyên của Lâm Lang cùng Thanh Vũ đã định mà chỉ đứng ngoài xem, hơn nữa Thái tử lại là người kế thừa ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận, trên tay còn nắm năm ngàn tinh binh, cho nên Quận chúa không cần đưa vào Đại Lý Tự thẩm vấn mà tức khắc bị xử trước hoàng lăng cũng là lẽ thường tình.
Lại nói đến Thanh Vũ, đêm đó nàng bị trọng thương bỏ lỡ trò hay ở hoàng lăng, nằm nhà mê man hai ngày sau mới tỉnh lại, Lâm Lang đã ba ngày hai đêm chưa từng chợp mắt, luôn ở bên cạnh nàng canh chừng tự mình đổi dược, nay mệt đến mức muốn nhắm mắt lại ngủ thì thấy Thanh Vũ mở mắt ra, vẻ mặt hưng phấn nắm lấy tay nàng, hai dòng nước mắt chảy dài trên má.
Thanh Vũ nhìn vậy trong lòng xúc động, cố gắng đưa tay lên lau đi nước mắt nàng, khó khăn mở miệng: "Muốn thu lợi gì từ ta... mà lại nguyện ý canh chừng ở đây thế này..."
Lâm Lang dùng tay áo lau nước mắt, cố làm mặt lạnh: "Ngươi hại ta lo lắng, việc này chúng ta tính sổ thế nào đây?"
Thanh Vũ cong khóe môi: "Ngươi muốn ta bồi thường thế nào..."
Lâm Lang cũng không nói gì, nắm tay phải nàng, nhìn mu bàn tay đùa nghịch từng ngón, hiện tại đang mùa rét, trong phòng lại ấm lên vài phần ái muội, Thanh Vũ thấy tim mình đập 'thình thịch' loạn nhịp, ngay cả đau nhức ở vết thương bất giác cũng chẳng còn.
Lâm Lang đùa nghịch tay một hồi bỗng nhẹ giọng hỏi: "Hôn sự của chúng ta...ngươi còn đáp ứng không?"
Thanh Vũ tuy đã cảm giác khác lạ nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra thì tâm cũng nhảy mạnh, tim đập rộn ràng, làm bộ ho nhẹ một tiếng, mặt nổi lên một mảng ửng hồng, thanh âm thật thấp khiến chút nữa ngay cả bản thân cũng không nghe thấy:
"Ngươi...không phải nói không muốn cùng ta thành thân sao?"
"Giờ thì ta đổi ý rồi."
Lâm Lang vẫn nhẹ nhàng sờ ngón tay nàng, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại ghen tức với hai nam nhân, nghĩ đến đêm đó Ngũ Nguyệt thiếu chút nữa cởi quần áo Thanh Vũ thì mình lại tức giận, nguyên lai nha đầu quê mùa này không biết khi nào thì từ từ chen vào tim mình, lặng yên không một tiếng động để mình cũng không nhận ra...
Thanh Vũ nhịn đau, tay phải vẫn để nàng vui đùa, dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc nàng hỏi:
"Ngươi có hối hận không?"
Lâm Lang lắc đầu, chuyển thân mình tới mép giường tựa vào vai nàng nói:
"Kỳ thật...ta cũng giống như ngươi, cũng thích nữ tử."
Thanh Vũ nghe mà thân mình khẽ run lên, trong lòng dâng lên tia hưng phấn, nghe Lâm Lang tiếp tục nói:
"Trước kia ta nhẫn tâm cự tuyệt là vì...là vì...trong lòng ta vẫn nghĩ đến người kia...nhưng mấy ngày qua, ta lại phát hiện ra không phải như thế..."
Thanh Vũ kinh ngạc: "Trong lòng ngươi còn có người khác?"
Lâm Lang ngẩng đầu ngồi dậy oán giận: "Thì sao? Ngươi sẽ không nguyện ý thành thân với ta nữa à?"

"Không! Ta không có ý này!"
Thanh Vũ vội vàng giải thích: "Ta chỉ là...chỉ là...chỉ là có chút không cam lòng..."
Lâm Lang không khỏi 'phốc' nở nụ cười, lại dựa vào vai nàng, thản nhiên nói:
"Ta với nàng tuyệt không có khả năng, nhiều năm trước nàng đã thành thân, ta lại để tâm vào chuyện cũ vẫn giữ hi vọng hão huyền, ông trời phù hộ cho ta phát hiện trong lòng mình căn bản còn chứa một người nữa, cuối cùng duyên phận này đã định, từ nay về sau ta sẽ đối với ngươi toàn tâm toàn ý, sẽ không tơ tưởng bất cứ ai khác..."
Thanh Vũ tựa má lên trán nàng, lời nói này như cấp nàng thuốc an thần, hạnh phúc tràn đầy tâm tư, một lát sau giống tiểu cô nương ủy khuất hỏi:
"Sau khi chúng ta thành thân... còn xưng hô ngươi này ngươi kia không?"
Lâm Lang tựa vào trong lòng nàng nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
"Với cả...còn ngăn thành trung tuyến trên giường không?"
Lâm Lang mỉm cười lắc lắc đầu.
"Còn không can thiệp chuyện của nhau, ngươi quản chuyện ngươi, ta quản chuyện ta không?"
Lâm Lang bị nàng hỏi mà bực, ngồi dậy giữ mặt nàng hôn vào môi, Thanh Vũ hít một hơi không nghĩ tới nha đầu kia đối với loại sự tình này cũng điêu ngoa như thế, trong lòng thì lại mừng điên đảo, sau đó đổi khách thành chủ, đưa đầu lưỡi tiến vào miệng nàng, cùng lưỡi nàng quấn quít si mê không ngớt.
Lâm Lang bị nàng hôn thiếu chút nữa thở không nổi nữa, vất vả đẩy nàng ra, ôm ngực thầm oán:
"Đáng ghét! Về sau ta không thèm đến trông ngươi nữa!"
Thanh Vũ nhíu mày nói: "Là ai 'động thủ' trước? 'Thua' liền gây sự phải không?"
Lâm Lang bị nàng nói vậy mắt đỏ bừng, mắt đảo quanh suy nghĩ tới cái gì xoay người tiến đến tai nàng nhẹ giọng nói:
"Đại nhân, làn da người thật mềm mịn...quả thực so với cực phẩm đậu hũ Mãn Hương lâu còn hơn vài phần..."
Thanh Vũ nghe nàng nói mà tai phiếm hồng, may lúc này không có ai khác, trong phòng chỉ có hai người, nàng biết nha đầu này là cố ý nói vậy khiến mình xấu hổ, vì thế không xấu hổ nữa mà đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, gằn từng tiếng:
"Đa tạ phu nhân khích lệ, nếu phu nhân đã thích như thế thì ngại gì chúng ta không động phòng hoa chúc ngay và luôn để vi phu cũng nhìn thử xem da thịt phu nhân thế nào?"
Lâm Lang xấu hổ đến đỏ bừng mặt, giọng nũng nịu:
"Ngươi! Ngươi mất nết!" Tránh khỏi vòng tay nàng chạy vội ra khỏi phòng.
Thanh Vũ nhịn không được ha ha cười, vết thương sinh đau nhưng trong lòng lại vui sướng vạn phần, nàng vạn lần không nghĩ tới nhờ thương thế mà đổi lại người trong lòng, sớm biết thì đã chịu vài lần thương thế này.
Đang vui mừng khắp khởi thì thấy Lâm Lang chạy trở về, cau mày báo: "Ngươi...thương thế của ngươi có nặng lắm không? Nếu không có việc gì thì nhanh đi xem vị Ngũ cô nương kia đi, đêm đó nàng cản cho ngươi một đao, hiện giờ cũng sắp không ổn rồi..."
Thanh Vũ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, vội vàng nhờ Lâm Lang giúp mình mặc quần áo chỉnh tề, cùng Lâm Lang vội vàng đi đến phòng Ngũ Như Ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.