Đi khi hoa xuân trăm dặm khoe hương, về khi trăng thu ngàn dặm treo cao, thời gian trôi qua thật quá nhanh, nháy mắt đã nửa năm.
Đêm nay Thanh Vũ nằm mộng, mơ thấy mình mặc quan bào nhất phẩm, lại mộng thấy mặt Lâm Lang ngày càng mơ hồ, cách mình càng lúc càng xa, tỉnh lại mới phát hiện chỉ là mộng mà thôi, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán.
Nâng tay áo lên lau trán, trong lòng phiền muộn, may mắn trận này đánh cũng không lâu, nếu như giống Tào tướng quân đi biên cương ba năm không về, không ân ái vợ chồng, người làm vợ chỉ sợ từ lâu sinh oán trong lòng, không biết Lâm Lang lúc này có còn nhớ tới quan Thị Lang lúc trước đã cự hôn trước mặt mọi người không?
Thanh Vũ khe khẽ thở dài, từ trên giường ngồi dậy. Nữ thích khách Ngũ Như Ý vẫn quỳ gối đưa lưng về phía mình, tựa hồ cả đêm cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Thanh Vũ thấy nàng ta thực sự làm theo lời tối qua uy hiếp mình, cũng không dám hồi đầu nhìn mình, thế nên mới yên tâm mặc quần áo, bó chặt ngực, chỉnh sửa một chút trước ngực sau đó mặc quần áo mang hài, lớn tiếng gọi người vào doanh trướng.
Ba gã binh sĩ nghe lệnh vào doanh trướng, chỉ thấy hắc y nữ tử đang quỳ, trên đùi còn để ngang thanh kiếm khiến bọn hắn giật cả mình, Thanh Vũ thuận miệng nói: “Chỉ là nữ tử bình thường lạc bước vào doanh trại, không cần để ý nàng ta làm gì.”
Các binh sĩ nhìn nhau, thấy Thanh Vũ đưa ra hai tay, thế mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/582266/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.