"Tỷ còn ở đó do dự làm gì? Vất vả lắm mới tìm được một tia hi vọng sống, chẳng lẽ tỷ lại dễ dàng từ bỏ thế sao?"
Công Tôn Linh nhìn Minh Nguyệt do dự mà có chút sốt ruột nói tiếp: "Cho dù tỷ không vì chính mình...ít nhất cũng phải vì muội, tỷ đã làm muội đau đớn lâu như thế, chẳng lẽ ngay cả một đường hi vọng cuối cùng này cũng không chịu cho muội hay sao?"
"Không phải như vậy" Minh Nguyệt vội vàng xiết chặt hai tay nàng, ôm nàng vào lòng: "Ta chỉ lo...nếu như tình nữ tử đôi ta làm hại thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, ta và muội sẽ bị trời phạt..."
Công Tôn Linh lắc lắc đầu trong lòng nàng nói: "Nếu tỷ đã sợ trời phạt, chi bằng cứ để muội đi tìm giải dược, muội không phải người của Huyền môn sẽ không sợ bị trời phạt, cùng lắm thì rơi xuống mười tám tầng địa ngục thôi, chỉ cần cứu được mạng của tỷ cũng không uổng muội đã sống trên đời kiếp này, cho dù vĩnh viễn không được siêu sinh, bổn cô nương ta cũng chấp nhận."
Vừa dứt lời nàng cầm lấy thanh kiếm đặt trên bàn của Tấn Hồng, không chịu nghe Minh Nguyệt khuyên lơn, xoay người ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Rời khỏi phòng, Công Tôn Linh lo sợ đệ tử Tu Di Phong phát hiện, nàng đi theo đường tắt mà Tấn Hồng dẫn đi lúc trước, rất nhanh xuống núi. Trước đây nàng có nghe đệ tử sơn môn cưỡi kiếm phi hành, nên cũng nghĩ kiếm của Tấn Hồng cũng như thế cho nên cầm kiếm ném lên không trung quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/261404/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.