Khi chiếc xe ngựa của Thiên Dương Huyết Phượng dừng lại ở vương phủ thì bầu trời cũng đã về khuya. Nàng mệt mỏi định về phòng thì thấy phòng của Thiên vương vẫn còn sáng đèn.
" Cộc cộc cộc"
- Vào đi...
- Phụ vương... - Nàng khẽ khàng bước vào. Người đàn ông đứng tuổi ngước đầu khỏi đống tấu chương trên bàn, nhìn nàng nở nụ cười hiền từ.
- Phượng Nhi à...?
- Ân... Phụ vương, trễ như vậy người còn...
- Ân... Ta phải hảo hảo xử lí xong số tấu chương này
- Không thể để sáng mai sao ạ?
Thiên Dương Hàn khẽ lắc đầu, đôi mắt nhìn xa xăm.
- Trễ thêm một ngày, bách tính lại khổ thêm một ngày, bản vương sao có thể vì mình mà liên lụy họ? - Đoạn, ông quay qua nhìn nữ nhi - Phượng Nhi à, trễ rồi, con nên về phòng nghỉ sớm đi thôi
Nàng thở dài, xem ra không thể khuyên phụ vương được rồi. Thiên Dương Huyết Phượng khẽ gật đầu, nhu thuận cười.
- Vậy... ta về trước, phụ vương, người nhớ phải nghĩ sớm đó
- Hảo, ta biết rồi, con lui đi.
- Nhi nữ cáo lui
--------------------------------------------------
- Ngươi ở hoàng cung cũng thật lâu
Vừa trở về viện, Thiên Dương Huyết Phượng đã đụng ngay mặt kẻ đang nhàn nhã ngồi uống trà ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra trong phòng nàng. Nàng khẽ nhếch môi, ngồi xuống.
- Thật phiền Khải vương gia phải quan tâm...
-Phượng Nhi à, ta...
Không để Hoàng Khiếu Thần nói hết câu, nàng đã lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-kieu-mi-vuong-phi/1957479/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.