Chương trước
Chương sau
Sau khi cho người đưa Quân Mi hôn mê rời đi, trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người.

Phùng Thải Uyên nhìn bóng người cao lớn đứng chắp tay trước cửa sổ lớn, nở nụ cười uyển chuyển nói: “Hoàng thượng, tại sao người không nói chuyện với thần thiếp vậy?”

Ánh mắt Cung Lệ Hoa không động rung một chút, vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài, trực tiếp coi sự tồn tại của nữ tử phía sau như không có.

Phùng Thải Uyên lập tức cười khẩy: “Người vẫn lạnh lùng như ngày nào a” Nàng chậm rãi vuốt ve tấm khăn tay của mình, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ trào phúng.

Cung Lệ Hoa không quan tâm vẻ mặt của nàng ta, con mắt sắc bén xẹt qua một tia u ám không rõ,  lạnh nhạt nói: “Ra ngoài xem một tuồng kịch như vậy, cần thiết sao?”

Phùng Thải Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, mũi chân vừa chuyển liền kiễng chân lên ghé sát vào tâm lưng cao rộng của Cung Lệ Hoa, nàng nhẹ nhàng vòng đôi cánh tay ôm lấy hông hắn: “Đương nhiên là cần thiết rồi, Hoàng thượng, đã là con người thì luôn luôn thay đổi, thần thiếp cũng sẽ thay đổi!”

Cảm nhận được hơi ấm từ trên người hắn truyền vào gò má nàng, vẻ dịu dàng trên mặt Phùng Thải Uyên dần dần tản mất hết, dung nhan quyến rũ như hồ ly nháy mắt lạnh lùng như sương giá tháng hai: “Người có nhận ra không, thần thiếp rất hứng thú với Mạn Phi Lạc a!”

Cung Lệ Hoa vừa nghe liền thu hồi tầm mắt lại, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại trước người mình tách ra một khoảng cách giữa hai người. Xoay người nhìn giai nhân mảnh mai yêu kiều trước ngực mình, đáy mắt hắn không mảy may rung động còn mà dâng lên một chút không kiên nhẫn: “Đừng làm loạn nữa, mau trở về nơi của ngươi đi.” 

Phùng Thải Uyên mỉm cười, nhưng ý cười kia không chạm được tới đáy mắt: “Trở về. Vậy trong mắt Hoàng thượng chỉ coi Thải Uyên là trách nhiệm phải mang mà thôi.” Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng Hoàng thượng đừng quên, mặc kệ ở trong hoàng cung này thần thiếp làm cái gì cũng không do Hoàng thượng quyết định. Thần thiếp chỉ không thích những gì ‘người đó’ không thích mà thôi.”

Nhìn bóng tối âm u trong đôi mắt hẹp dài của nam tử trước mặt dần dần khuếch đại, Phùng Thải Uyên bỗng lật tay thả ra vòng tay của mình, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước cánh cửa lớn mở toang.

Trên khuôn mặt nàng đã sớm thu lại nụ cười ngả ngớn trêu tức, chỉ còn đạm mạc nói: “Hoàng thượng đừng quên điều đã hứa với Thải Uyên, tất nhiên Thải Uyên sẽ tự biết chừng mực, không tổn hại đến tính mạng của nàng ta.”

Cung Lệ Hoa đứng giữa đại sảnh nhìn bóng lưng Phùng Thải Uyên được cung nhân rìu đi, đáy mắt dâng lên một tia âm trầm.

Cung La Y chầm chậm đi trên đường lát đá Ngự Hoa viên, lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng có chút gắt phủ trên làn da nàng nhất thời làm từng thớ thịt trên mặt cũng trở nên ấm áp. Nàng ngước mắt nhìn thiếu nữ mặc áo choàng màu đỏ trước mặt, nhìn mái tóc dài buộc thắt dải xuống tấm lưng mảnh khảnh kia, trong lòng đột nhiên dâng lên phiền muộn.

“Tại sao hai người không nói chuyện?” Mạn Châu đang bước đột nhiên hơi ngừng lại, nhàn nhạt hỏi.

“Chuyện gì?” Cung La Y có chút khó xử liếc nhìn Cung Thiên Tuyệt, lại nhìn đến người Mạn Châu.

Mạn Châu chậm rãi tản bộ trong Ngự hoa viên, qua con đường này cũng gần đến địa phận Huyết Phượng cung của nàng, trên đường ngắm những mầm non đang nhú chuẩn bị đón mùa xuân sắp đến, trong lòng nàng không hiểu tại sao lại dâng lên một trận ủ rũ không nói nên lời.

“Quý phi đang bận tâm chuyện gì sao?” Cung Thiên Tuyệt bước đi cạnh Mạn Châu, nhìn biểu cảm trên gương mặt nàng cũng nhận ra được một vài dấu vết, “Nếu nương nương không ngại có thể nói cùng bản vương.”

“Nương nương? A Tuyệt, kêu ta … Phi Lạc là được rồi!”

" Mạn Phi Lạc, ngươi ăn nói hồ đồ cái gì vậy? " Cung La Y vừa nghe liền hốt hoảng nói. Cái gì mà A Tuyệt? Cái gì mà Phi Lạc chứ? Hai người trước mặt rất thân thiết sao?

Mạn Châu nghe như vậy cũng chẳng quay đầu: " Chẳng có gì cả "

" Ngươi! " Cung La Y bị nàng không để ý liền không biết phải nói tiếp như thế nào, nhất thời trong lòng dâng lên tức giận.

" Được rồi Hoàng tỷ, bản vương cũng không phải người câu nệ tiểu tiết gì, nơi này không có người ngoài. "

Mạn Châu nghe thấy Cung Thiên Tuyệt mở lời nói giúp mình thì có chút cao hứng, nàng nghiêng đầu nhìn hắn nở nụ cười. Nụ cười giống như nhụy hoa khuynh thế nở rộ, đang bày ra những cánh hoa mềm mại tươi mới nhất của mình. 

Cung Thiên Tuyệt nhìn nụ cười hồn nhiên của nữ tử đối diện có chút thất thần. Cuộc sống tranh đấu nơi thâm cùng cùng bao năm chinh chiến sa trường đã làm hắn quên đi như thế nào là mỉm cười chân thật, hiện tại lại vì nó mà ngây ngẩn thật sâu!

Không ngờ nữ nhân mỉm cười cũng dễ nhìn như thế!

" Thiên Tuyệt, đệ nói xem có cần cho người theo dõi chỗ Thục phi hay không, còn có Mẫu hậu lần này chắc chắn không muốn nhịn thêm nữa. "

Cung Thiên Tuyệt nháy mắt phục hồi tinh thần, vừa đi về phía trước vừa nói: " Không cần đâu, đệ nghĩ Hoàng huynh tự có dự tính nên mới trực tiếp làm như vậy. "

Cung La Y lắc đầu, cho rằng làm như vậy là khinh địch: " Mẫu hậu dù sao vẫn là mẫu hậu, ta biết người bị quyền lực mê hoặc quá sâu rồi, nhưng không mong muốn nhìn thấy kết cục hai người tương tàn một ngày nào đó…. "

Mạn Châu nghe vậy đột nhiên cười nhẹ, bình thản thở ra một hơi nói: " Không ngờ ngươi ngây thơ như vậy! "

Cung La Y sửng sốt, lên tiếng hỏi: " Ý của ngươi là sao? "

Cung Thiên Tuyệt trầm mặc suy nghĩ cũng không lên tiếng, sự thật về người chống lưng cho Thái hậu không chỉ có Ngụy gia mà còn một người khác, tựa hồ Cung La Y vẫn chưa được biết!

Nhưng nàng nói vậy, có nghĩa nàng đã biết sao? Trước cả một người như Trưởng công chúa?

Mạn Châu hơi hơi thở dài nhìn phương xa, giọng nói có chút mê mang: " Đúng vậy, quá ngây thơ, trong thế giới của một chính trị gia, chỉ có giết người hoặc bị người giết, nếu ngươi đang nghĩ một cái kết tốt đẹp cho cả hai bên…thì thôi đi. "

Tuy rằng không hiểu hoàn toàn ý của Mạn Châu, nhưng Cung La Y vẫn vô cùng lưu ý lời nói của nữ tử này, dù sao một người Cung Lệ Hoa tin tưởng không thể là người bình thường.



Hậu cung ba ngàn giai lệ, ngu ngốc rất nhiều, thông minh cũng không thiếu! Một người đứng ngoài như nàng lúc nào cũng có nguy bị lôi vào cuộc chiến tranh giành đoạt sủng ái như nàng đôi khi cũng thực mệt mỏi.

" Nương nương, người của Thần Phi nương nương đến hỏi thăm người! " Giai Lệ đẩy cửa tẩm phòng Huyết Phượng cung, vừa nhìn thấy nữ tử bên trong liền cung kính hồi báo.

" … "

Mạn Châu vừa từ dục phòng đến nơi này, nàng chân trần ngồi trên nhuyễn tháp, trên người chỉ khoác một tấm áo lông chồn mỏng, mái tóc mềm mượt đen dài ướt sũng phủ lên hai vai, nàng tựa hồ cũng không có ý muốn lau khô chúng. 

Bên trong tẩm điện lặng ngắt như tờ, ngoại trừ tiếng nến cháy lách tách thì tuyệt nhiên không có một âm thanh nào.

Mạn Châu trầm mặc nhìn chăm chăm vào ngọn nến đang cháy trước mặt mình, thật lâu đều không có phản ứng.

" Nương nương, nhìn ánh nến như vậy không tốt cho mắt chút nào, không bằng người nghỉ ngơi thôi! " Giai Lệ thật cẩn thận mở miệng, trong lòng đột nhiên dâng lên lo lắng khó hiểu không thôi.

Đang lúc nàng nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời thì nữ tử trước mắt đột nhiên nở nụ cười không chút cảm xúc: " Lòng người cũng như ngọn nến này, lúc sáng lúc tối, thật là một thứ rất khó nắm bắt! "

Giai Lệ nghe Mạn Châu nói mà hoàn toàn không hiểu một chút ý nghĩa gì, nhưng nàng vẫn ghi nhớ những lời này, vì nhiệm vụ của nàng không phải đơn thuần là bảo vệ Mạn Phi Lạc mà còn giám sát nhất cử nhất động của nàng nữa.

" Này, ngươi có cảm thấy không khí đêm nay đặc biệt xấu không? " Đôi môi mỏng đỏ mọng của Mạn Châu đột nhiên kéo lên một độ cong xinh đẹp, nhưng ở trong mắt Giai Lệ lại làm nổi lên dự cảm chẳng lành.

" Vâng, nương nương, sắc trời đêm nay đặc biệt xấu! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.