Sau khi cho người đưa Quân Mi hôn mê rời đi, trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người.
Phùng Thải Uyên nhìn bóng người cao lớn đứng chắp tay trước cửa sổ lớn, nở nụ cười uyển chuyển nói: “Hoàng thượng, tại sao người không nói chuyện với thần thiếp vậy?”
Ánh mắt Cung Lệ Hoa không động rung một chút, vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài, trực tiếp coi sự tồn tại của nữ tử phía sau như không có.
Phùng Thải Uyên lập tức cười khẩy: “Người vẫn lạnh lùng như ngày nào a” Nàng chậm rãi vuốt ve tấm khăn tay của mình, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ trào phúng.
Cung Lệ Hoa không quan tâm vẻ mặt của nàng ta, con mắt sắc bén xẹt qua một tia u ám không rõ, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài xem một tuồng kịch như vậy, cần thiết sao?”
Phùng Thải Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, mũi chân vừa chuyển liền kiễng chân lên ghé sát vào tâm lưng cao rộng của Cung Lệ Hoa, nàng nhẹ nhàng vòng đôi cánh tay ôm lấy hông hắn: “Đương nhiên là cần thiết rồi, Hoàng thượng, đã là con người thì luôn luôn thay đổi, thần thiếp cũng sẽ thay đổi!”
Cảm nhận được hơi ấm từ trên người hắn truyền vào gò má nàng, vẻ dịu dàng trên mặt Phùng Thải Uyên dần dần tản mất hết, dung nhan quyến rũ như hồ ly nháy mắt lạnh lùng như sương giá tháng hai: “Người có nhận ra không, thần thiếp rất hứng thú với Mạn Phi Lạc a!”
Cung Lệ Hoa vừa nghe liền thu hồi tầm mắt lại, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại trước người mình tách ra một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-cung/2532185/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.