Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, cao trào thật sự của buổi tiệc xuất hiện sau một hồi ca múa mừng cảnh thái bình. Hôm nay là ngày mừng chiến công của Tấn Minh vương gia cùng Tần nguyên soái, hiện tại Tần Nguyên soái cáo mệt hồi phủ rồi, trên yến tiệc lúc này mọi ánh nhìn đều tập trung hết lên người Tấn Minh vương. Đặc biệt là các thiên kim quý tiểu thư đang đến độ tuổi lấy chồng, ai chẳng biết Tấn Minh vương trong nhà chưa có thê thiếp nào, nếu có thể được vương gia để ý, vậy không phải yên tâm ngồi trên cái ghế Chính phi hay sao?

An Ly vương nhìn Cung Thiên Tuyệt toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm trang đang an vị bên cạnh mình, vẻ mặt thản nhiên không thèm quan tâm đến đám quận chúa thiên kim tiểu thư không ngừng phóng mị nhãn với hắn.

Cung Mộ Ly lập tức bày ra bộ mặt tươi cười nói với Cung Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, hoàng thúc cảm thấy ngươi vẫn nên chú ý đến các vị bên kia một chút!” Dứt lời hắn nâng cao ly rượu hướng đến Cung Lệ Hoa trên long ỷ, cười nói: “Hoàng thượng, ngươi xem Tấn Minh vương gia năm nay cũng hai hai tuổi rồi, có phải hay không nên nạp phi?”

Cung Lệ Hoa chẳng qua là híp lại đôi mắt, vẻ say rượu ba phần mà nhìn xuống dưới đài. Đối với đêm nay yến hội, hắn từ lúc nào cũng nắm lòng bàn tay, cũng không thèm để ý đến xung quanh. Nay thấy An Ly vương nhắc đến Cung Thiên Tuyệt thì một mặt cười nhạt: “Hoàng thúc nói cũng có lí, nhưng là…Hoàng đệ cảm thấy như thế nào?”

Trong lòng Cung Thiên Tuyệt hung hăng trừng trừng nhìn Cung Lệ Hoa _ hoàng huynh ruột thịt của mình, cái chén trong tay trở nên nặng chình chịch, cũng nặng nề không khác gì sắc mặt hắn. Cuối cùng hắn nâng lên khuôn mặt, thong dong đến mức làm người ra không nhận ra nửa phần cảm xúc, hắn chậm rãi đứng dậy, vô ý liếc mắt những nữ nhân đang nhìn mình, nói: “Cảm tạ hoàng thúc nhắc nhở, chỉ là bản vương quanh năm chinh chiến sa trường, chưa từng nghĩ đến việc thành lập gia thất, hoàng huynh đương nhiên hiểu rõ tấm lòng bản vương, việc này cứ hoãn lại bàn sau là được.”

“Thiên Tuyệt, ai gia cảm thấy lời của Mộ Ly nói cũng có lí, mặc dù việc nước là đại sự hàng đầu, nhưng việc lưu lại hậu bối cũng không được bỏ qua.” Thái hậu giơ lên ly rượu, trên gương mặt bảo dưỡng tốt tràn đầy đoan trang từ ái, “Hoàng thượng, ngươi cảm thấy ai gia nói có đúng không?”

Căn bản mục đích yến hội hôm nay nhất định là việc này đi?

“Thần thiếp cảm thấy lời Thái hậu nói cực kì hữu lí, hậu cung hoàng thượng cũng không ít các tỉ muội, Tấn Minh vương cũng nên chú ý hậu viện của mình là tốt rồi.” Cung Lệ Hoa còn chưa trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng cười khanh khách của Ngụy Như Thanh.

Hứa Băng Tuyền đem hết biểu cảm của nữ nhân hậu cung thu vào trong mắt, cuối cùng quyết định bảo trì trầm mặc.

“Ha ha ha!” Cung Lệ Hoa vừa nghe vậy đột nhiên cười cười vài tiếng, khiến mọi người xung quanh ngây ngẩn cả người. Ai cũng biết hoàng thượng ngày càng quỷ dị khó lường, hơn nữa trí óc không ai bì kịp, cũng không biết lúc này hắn cười là có ý gì?

Cung Thiên Tuyệt nhìn Hoàng huynh mình cười, đôi mắt kia như hữu ý vô tình lướt qua mình, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an, hoàng huynh không phải là… muốn gả nữ nhân cho hắn đấy chứ?

Cung Lệ Hoa đột nhiên quay sang An Ly vương Cung Mộ Ly cười nói: “Không biết hoàng thúc đã nhìn trúng vị thiên kim tiểu thư nào cho Thiên Tuyệt rồi?”

Cung Mộ Ly híp mắt đánh giá Cung Lệ Hoa, trong mắt mang theo vài phần cảnh giác, hắn biết từ lúc Cung Lệ Hoa đăng cơ tác phong cẩn thận âm hiểm hơn trước không ít, không những vậy còn cực kì bá đạo, không dễ dàng cho hắn thỏa hiệp.

Giảo hoạt hơn lão hồ ly quá cố rất nhiều! Hắn còn nhớ rõ sau khi Cung Lệ Hoa đăng cơ, tiểu tử này luôn tung nhiều mũi nhọn vào việc làm ăn của hắn, nhiều mối buôn bán ngầm đều bị hắn thẳng tay thu dẹp…

Hừ! Trong lòng Cung Mộ Ly cười lạnh, cho dù vậy thì lại như thế nào a?

“Vậy xem như bản vương có hậu lễ mừng Tấn Minh vương đi!” Cung Mộ Ly nhận được sự cho phép của Cung Lệ Hoa lập tức hướng ra bên ngoài vỗ tay ba cái, trên đại điện đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người ai ai đều tò mò lễ vật này của vị An Ly vương nổi tiếng phú khả địch quốc.

Đột nhiên, dạ minh châu trong đại điện chậm rãi tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng đèn lồng nhẹ nhàng phản chiếu, từ bên ngoài đột nhiên có rất nhiều dải lụa đỏ uyển chuyển tung bay không ngừng hướng đến trên đài cao điện Di Hòa cuốn lấy, giữa những tấm màn sa mỏng manh như cánh ve, một nữ nhân điểm chân trên dải lụa từng chút từng chút bay vào đài cao.

Tiếng đàn cầm ở đâu đó văng vẳng vang lên, nữ tử cũng đứng vững ở trên đài bắt đầu chuyển động, mỗi bước chân nàng di động đều tựa như có vô vàn dải lụa không ngừng phụ họa tung bay.

Nữ tử mặc nộ y phục màu hồng phấn, cực kì mềm nhẹ mỏng manh, kết hợp với cử động ôn nhu đến cực hạn, nàng giống như lướt sóng mà đến, không ngừng cuốn hút tầm mắt mọi người. Trên mặt nàng đeo một tấm lụa mỏng, giữa cái trán trơn bóng trang điểm một viên minh châu trong suốt như nước, nàng vung lụa mỏng trong tay, mua xinh đẹp tới cực điểm, mị hoặc tới cực điểm, mềm mại linh hoạt tới cực điểm…

Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nữ tử trên sân khấu cũng đình chỉ xoay tròn cả người đứng thẳng ở trên đài, điệu vũ đã dứt mà những người xung quanh vẫn còn chìm đắm chưa phục hồi lại tinh thần.

Một lát sau, tiếng vỗ tay cùng tiếng trầm trồ khen ngợi nổ lên bốn phía, mọi người một phen cảm thán nữ tử trên đài quả là thần tiên hạ phàm, nhóm nữ tử ngồi xem sau khi phục hồi thì ghen tị không dứt, hôm nay cố tình vì Tấn Minh vương gia chuẩn bị tài nghệ, cứ như vậy bị nữ nhân không rõ lai lịch kia chiếm hết tiện nghi!

“Thế nào? Hoàng thượng, Tấn Minh vương, hậu lễ của bản vương có phải khiến người ta như say như mê hay không a!” An Ly vương hướng về phía Cung Lệ Hoa cùng Cung Thiên Tuyệt không ngừng đắc ý cười lớn.

“Xác thực không sai!” Khóe môi Cung Lệ Hoa khẽ nhếch, “Không biết vị cô nương mà hoàng thúc cố ý mang đến hiến nghệ kia là người phương nào?”

Đối mắt với chất vấn của Cung Lệ Hoa, nữ tử trên đài vậy mà quỳ xuống thân người bình tĩnh trả lời: “Duẫn Nhi bái kiễn hoàng thượng, Thái hậu cùng các vị vương gia, đại nhân.”

“Hửm? Tuyết Nhi? Nếu trẫm nhớ không nhầm hoàng thúc có một vị nghĩa nữ tên tự có một chữ Tuyết?” Môi mỏng khẽ nhếch lên độ cong ái muội, mặc dù Cung Lệ Hoa ngồi ở rất xa nhưng Hạ Tuyết vẫn cảm giác được một đạo ánh mắt sắc nén dụ hoặc như cũ.

“Trí nhớ hoàng thượng tốt nào phải bình thường, tiểu nữ cũng đến tuổi gả ra ngoài, không biết ý Thái hậu hoàng thượng cùng Tấn Minh vương như thế nào?”

“Hoàng thúc quả nhiên khác người, thế nhưng để cho nghĩa nữ lên đài biểu diễn!” Cung Lệ Hoa xoay xoay ly rượu trong tay, cười châm chọc: “A Tuyệt, hoàng thúc đã có lòng như vậy, ngươi cảm thấy vị cô nương kia có vừa lòng?”

Cung Thiên Tuyệt thấy ánh mắt nhàn nhạt của Hoàng huynh quét tới, trong thoáng chốc đã hiểu ra cái gì, hắn nâng mắt nhìn Cung Mộ Ly ngồi bên cạnh, nâng ly rượu nói: “Hoàng thúc có lòng bản vương nào dám từ chối, có điều bản vương chưa muốn lập phi, nếu cô nương ái mộ bản vương chỉ có thể ủy khuất nàng.”

Vừa dứt lời, Thái hậu cùng nữ tử xưng Tuyết Nhi kia đồng thời biến sắc, không thể tin nhìn Cung Thiên Tuyệt, người ta nói thế nào cũng là nghĩa nữ của thân vương, ngươi lại dám không nể mặt?

“Thiên Tuyệt, ngươi sao có thể nói lời như vậy, Tuyết nhi mặc dù thân phận nghĩa nữ An Ly vương, nhưng nàng từ nhỏ đã hết lòng kính mến ai gia, phẩm chất đức hạnh không thua kém ai, sao có thể ủy mình làm trắc phi chứ?”

Thái hậu chậm rãi nói, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ’ nghĩa nữ An Ly vương’, ý tức nhắc nhở rõ ràng.

“Hoàng huynh, huynh đã hứa với đệ như thế nào, vương phi của bản vương tự bản vương quyết định!” Cung Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn Thái hậu cùng mọi người xung quanh, sắc mặt âm trầm, sau đó lại nhìn về phía Cung Lệ Hoa.

“Hoang đường!” Thái hậu nhất thời vỗ bàn, cả giận nói, “Ngươi…”

Độ ấm quanh người có chút giảm xuống, sắc mặt Cung Lệ Hoa âm trầm, con ngươi đen trầm ngàn nhạt liếc nhìn bên dưới nói: “Thái hậu, ngươi không cần quá mức bận tâm, lời hứa của trẫm với hoàng đệ mọi người ở đây đều biết, hơn nữa… không biết ý của hoàng thúc như thế nào?”

Tuyết Nhi đứng trên đài nhận được ánh mắt của Cung Mộ Ly, nàng âm thầm hít sâu mấy lần, sau đó ngẩng đầu, thần sắc nàng bình tĩnh nhìn thẳng quân vương nhỏ giọng dịu dàng nói: “Thần nữ ngưỡng mộ Tấn Minh vương đã lâu, chỉ hi vọng được cùng vương gia ở cùng một chỗ, cũng không cưỡng cầu cái gì?”

“Được, nếu mọi người đã không có ý kiến vậy Tuyết Nhi liền phong làm Trắc phi của Tấn Minh vương đi!” Cung Lệ Hoa không chút để ý gật đầu, đồng thời chú ý tới phía dưới bên trái, sắc mặt Cung Thiên Tuyệt vừa rồi đã thay đổi mấy lần, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Hoàng đệ giống như tức giận a!

“Được rồi, canh giờ không còn sớm, chư vị ái khanh tùy ý đi”. Nói xong, lập tức đứng lên. Các vị đại thần gặp Hoàng thượng chuẩn bị ly khai, đồng loạt đứng dậy hành lễ cung đưa thánh giá. Dõi theo bóng dáng rời đi của Hoàng đế, ánh mắt Cung Mộ Ly trầm trầm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.