Cung Lệ Hoa cẩn thận đặt nữ nhân trong lòng xuống giường, vừa nâng người muốn rời đi lại bất ngờ nhận ra nữ nhân nào đó đang nắm chặt vạt áo mình. Hắn nhìn ngón tay trắng bệch của nàng không có chút ý tứ buông ra nào thì nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống cạnh người nàng, hoãn lại ý đi định muốn đi nhìn đám thích khách một chút!
Bên trong tẩm điện Chính Kiền cung đèn dầu sáng rực rỡ, soi rõ sắc mặt tráng bệch cùng cái trán trơn bóng đẫm một tầng mồ hôi của Mạn Châu.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Dược Thùy đến rồi, nhưng mà….Cẩn cũng đang ở bên ngoài.” Lý Cửu ở bên ngoài ngập ngừng nói vào trong phòng.
“Cho vào đi.” Lông mày Cung Lệ Hoa vừa giãn lông mày ra lại nhíu lại một cái, tin tức hắn ta vậy mà nhanh.
Nghe được lệnh, ở bên ngoài có hai bóng dáng trực tiếp tiến vào, Dược Thùy một vai xách theo hòm thuốc chưa từng rời người của mình, đằng sau nàng có một nam tử áo bào lam nhạt đi theo, tướng mạo hắn không quá xuất chúng nhưng toàn thân toát ra một cỗ khí chất nho nhã khác thường, bàn tay tái nhợt cũng cầm một cái giương gỗ gần giống như của Dược Thùy, vừa tiến vào phòng liền liếc qua Cung Lệ Hoa, cũng không hành lễ, vội vàng chạy lên phía trước bắt mạch cho Mạn Châu, lại nhìn mũi tên lạnh lẽo vẫn lẳng lặng xuyên qua lồng ngực nàng, đáy lòng run rẩy.
Tiểu thư của hắn thật đáng thương!
Ngụy Như Thanh ngồi kiệu đến gần Chính Kiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-cung/2532141/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.