Mạn Châu đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, được mài giũa hoa văn vô cùng tinh xảo, không nhịn được nhìn bóng người phản chiếu trong gương chằm chằm.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô nương, hay nói đúng hơn là một tiểu cô nương, dáng người gầy nhỏ, cơ thể còn chưa trổ mã hoàn toàn, khoác trên người một thân cung trang đỏ thẫm.
Nâng tay lên chạm vào gò má chính mình, làn da nõn nà tinh tế, mịn màng có thể so với mỡ đông giống nhau. Dung mạo của Mạn Phi Lạc này không ngờ cùng với gương mặt của Mạn Châu ở kiếp trước giống nhau như đúc. Ánh chiều tà ngày cuối đông không có nhiều rực rỡ xuyên qua khe hở của cửa sổ phòng rơi trên mặt nàng, vẻ ra khoảng sáng khoảng tối vô cùng khó nắm bắt, chiếu ra vẻ mặt vừa lạnh nhạt xa cách lại không để bất cứ thứ gì xung quanh trong lòng của nàng.
“Tiểu thư, Dược Thùy có chuyện cầu kiến..” Lục Y nhìn tiểu thư tự nhìn hình ảnh của mình trong gương ngẩn người thì trong lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, nàng từ bên ngoài đi vào nội phòng cung kính mở miệng.
“Mang vào đi.” Mạn Châu thu hồi tầm mắt gật gật đầu.
Khi Dược Thùy theo chân Hồng Y đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua thấy một nữ nhân mặc huyết y ngồi ở ghế chủ vị, một khuỷu tay chống trên bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, một tay kia nàng tùy ý đặt trên đầu gối.
Đây chính là Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-cung/2532127/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.