Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời còn chưa chiếu rọi xuống đại địa, Mạn Châu đã trở về Huyết Phượng cung.
Trên mái tóc đen của nàng có chút rối loạn, còn vương mấy giọt sương đêm trong suốt lóng lánh.
Lúc này, Mạn Châu chỉ mặc một bộ nội y màu trắng đơn giản ngồi trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm đi Chính Kiền cung, tâm trạng bất an cuối cùng cũng dịu xuống, bản thân đang trong trạng thái thả lỏng thì đột nhiên nàng cảm giác được không khí bốn phía dao động, mở hai mắt ra thì nhìn thấy chính là một tên thái giám đang từ xa tiến lại gần.
Lúc Tiểu Lã Tử nhìn thấy Mạn Châu ngồi trên ghế đá, thanh khiết như một đóa tuyết liên, thuần khiết đoan trang lại mờ mịt trong màn sương sớm, hắn chỉ cảm thấy tâm can như bị ai xoắn lại thật mạnh.
Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt của Mạn Châu nhàn nhạt quét qua hắn mà vội vàng quỳ xuống hô: “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn an.”
“Ngươi có việc?” phượng mâu nhìn Tiểu Lã Tử như nhìn vật chết bình thường, Mạn Châu nhíu mi.
“Này…” Tiểu Lã Tử nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào mới tốt, cuối cùng lại thận trọng thưa, “Bẩm nương nương, nô tài là người chăm sóc cây cối ở hậu viện, hôm nay nô tài nghĩ đi tưới cây sớm một chút nên tình cờ đi qua nơi này đụng phải nương nương…”
Mạn Châu thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-cung/2532115/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.