Y không biết ba tên gia hỏa cùng cảnh ngộ với y kia suy nghĩ như thế nào, nói thật, y vẫn rất thích thập đại ác nhân, những kẻ đã giúp y thoát khỏi cuộc sống như ác mộng lúc nhỏ kia, cho mẫu thân y một lối thoát, tuy rằng thay vào đó chính là một loại địa ngục khác.
Đều cùng là địa ngục, nhưng y thích cái sau hơn, cho dù mỗi ngày đều có thêm những vết thương mới, nhưng chỉ cần nỗ lực là có thể cải biến thực tại bi thảm, cảm giác thật sự không tệ. Ít nhất mỗi lần thập đại ác nhân động thủ với y đều để lại những vết thương, nhưng bọn họ cũng không có chủ tâm bỏ đói y.
Bọn họ dùng y để nuôi cổ, lúc ban đầu còn cảm thấy sợ hãi những vật nhỏ xấu xí buồn nôn kia, nhưng sau khi biết chúng sẽ trợ giúp bảo vệ y, khiến y có thể dễ dàng giết chết những kẻ muốn làm hại mình liền mừng rỡ như điên.
Chúng nó và y tâm ý tương thông, vì để cho chúng trực tiếp hút máu của bản thân, dần dần bắt đầu cảm thấy trên thế gian này không có kẻ nào có khả năng hiểu rõ sự hiện hữu của y hơn chúng.
Lần đầu tiên giết người, y biết rõ La Sát và Tập Phong đều bị nôn mửa, Tuyệt Hồn thì trên mặt có khoái ý căm hận giống như báo thù, còn y thì nhìn máu tươi nhiễm đỏ hai bàn tay cùng thi thể lạnh băng trên mặt đất, cảm thấy thật thú vị… nở nụ cười.
Thì ra, giết người là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phach-phan-thuong-trung/2039134/quyen-1-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.