Vẫn Phi cảm thấy rất không đúng, bởi vì Huyết Phách trầm mặc dị thường.
Mặc dù Huyết Phách vốn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng đa số thời gian sẽ dùng khẩu khí trào phúng giới thiệu cho hắn những nơi mà bọn họ đi qua hoặc là giảng giải những nhân vật trong võ lâm cần đề phòng, ngẫu nhiên tâm tình tốt, hai người liền mang mũ rộng vành, giấu kín màu tóc, trà trộn vào thành trấn, đi xem có trò vui gì mới lạ hay không.
Tâm tình phải không tốt đến mức nào mới có thể khiến cho Huyết Phách bảo trì trầm mặc như vậy, hơn nữa loại trầm mặc này giống như muốn rời xa tất cả, một mình lặng lẽ biến mất.
Đến hiện tại, hắn cảm giác Huyết Phách dường như không chỉ trầm mặc mà còn đang ngẩn người, hay là đang suy tư điều gì, tựa hồ không có bất cứ người nào, vật nào có thể tiến vào đôi mắt đỏ rực như hỏa diễm kia của y.
Nếu đột nhiên nhìn vào, có lẽ còn bởi vì ánh mắt vô thần trống rỗng của y mà lầm tưởng rằng mình đang nhìn thấy một bức tượng điêu khắc hình người.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác y luôn nguyện ý gấp rút lên đường, thậm chí không phản đối đến những khách điếm náo nhiệt dùng bữa… Dị thường như vậy khiến cho Vân Phi không cách nào nắm bắt tâm tình của y, dẫn đến có chút bất an cùng lo lắng.
Như vậy… không được a…
“Chủ nhân.” Hắn thấp giọng khẽ gọi, thanh âm phá vỡ tiếng vó ngựa đơn điệu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phach-phan-thuong-trung/2039129/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.