Một người vũ công, dù sao cũng vẫn yêu thích người khác thưởng thức vũ đạo của mình, thích nhìn thấy vẻ mặt say mê cùng tán thưởng trong đáy mắt mọi người.
Mà y một mực vui vẻ đùa bỡn tâm tình người khác, dùng vũ đạo khiêu khích cảm tình của mọi người, đem tất cả phản ứng của bọn họ giữ trong lòng bàn tay, duy chỉ có ánh mắt của người kia có thể làm cho y cảm giác được ngọn lửa ẩn sâu trong lòng không ngừng thiêu đốt, ham muốn hừng hực dùng toàn bộ sinh mạng phóng túng nhảy múa.
Điều này lại càng làm cho y không chịu thua muốn cùng đối phương phân cao thấp.
“Đáng ghét, đừng nhìn nữa! Mỗi lần bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy khiến cho ta nghĩ đem hết tất cả vốn liếng ra múa cho ngươi xem… Mệt chết ta, rõ ràng là chỉ muốn nhảy chơi một chút…”
Thở hổn hển, nằm úp sấp xuống bàn đá trong lương đình, Lôi Minh Phượng vươn tay che lại đôi mắt tràn ngập khát khao cùng tác cầu của Trác Lạc Vũ, bàn tay lạnh lẽo như cảm nhận được lửa nóng trong mắt hắn.
* lương đình: đình, chòi nghỉ mát; tác cầu: đòi hỏi.
Mặc dù nói thân phận hiện tại của y là người không biết võ công, vì vậy y không sử dụng nội lực, chỉ thuần túy dựa vào thể lực để khiêu vũ, nhưng thể năng của y là do thập đại ác nhân mài dũa, bây giờ lại mệt mỏi thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi y đã gắng sức như thế nào.
“Là ngươi câu dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phach-phan-thuong-trung/2039118/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.