Thập đại ác nhân nói, hạnh phúc thuộc về thế gian vạn vật, nhưng tuyệt đối không thuộc về bọn hắn, cuộc sống yên bình an ổn chỉ có thể là hy vọng xa vời.
Thế nhưng, thật sự có một lần, khi người kia ôm y hôn y, y đã cho rằng có thể cứ như vậy không rời xa, tiếp tục đến vĩnh viễn…
Nằm trên đồng cỏ, Lôi Minh Phượng liếc mắt nhìn nam nhân nói muốn phơi nắng cùng y, kết quả người kia so với y càng buồn ngủ hơn, đánh một cái ngáp thật dài.
“Này, Lạc Vũ, ngươi cho rằng tình yêu là gì?”
Bình thường lúc nửa tỉnh nửa mê chính là thời điểm ít đề phòng nhất, sẽ dễ dàng nói ra lời thật lòng, y thừa nhận động cơ của y khi hỏi vấn đề này có chút không trong sáng.
Trác Lạc Vũ hai tay gối sau đầu, ngẩn người, đại não hỗn loạn trong nháy mắt không có cách nào tiêu hóa cái vấn đề chợt nghe thì đơn giản nhưng kỳ thực lại rất sâu xa này.
“Yêu sao?”
Nghiêng mắt liếc Lôi Minh Phượng đang nằm sấp cầm một cọng cỏ đâm bọ rày ở bên cạnh, Trác Lạc Vũ phát hiện ra bản thân có đôi khi thật sự không đoán ra được suy nghĩ của người yêu bé nhỏ thích cười này của mình.
“Có lẽ mỗi người sẽ có một đáp án khác nhau.”
“Vậy, đối với ngươi, yêu là gì?” Rất nhanh sửa lời, “Nghiêm túc trả lời, mấy câu tỏ tình kia ta nghe nhiều rồi.” Sau đó bổ sung thêm một câu cảnh cáo.
Nghe nhiều rồi?! Trác Lạc Vũ nhướn cao đôi mày kiếm, chăm chú nhìn vào đôi đồng tử trong suốt ranh mãnh, cười than trở mình, đem mặt vùi sâu vào hõm cổ Lôi Minh Phượng.
“Trước khi quen biết ngươi, ta cho rằng yêu là trách nhiệm.” Thân là người thừa kế Trác gia, hắn có quá nhiều trách nhiệm không thể buông bỏ, gánh vác vô số kỳ vọng, không thể lười biếng, cũng không thể sai lầm dù chỉ một bước.
Thì thầm nỉ non, nghe qua giống như có điểm làm nũng, Lôi Minh Phượng miễn cưỡng bản thân tập quen cảm giác thân thể bị áp chế, vỗ nhẽ nhẹ sau đầu hắn.
“Vì vậy ngươi muốn nói là ta dạy hư ngươi sao, Trác đại thiếu gia?”
Một bên giễu cợt, Lôi Minh Phượng bất khả tư nghị nhìn bàn tay đang vỗ về người kia, đây là lần đầu tiên y vỗ đầu người khác không phải vì muốn giết người đó mà là muốn an ủi, cảm giác thật lạ lẫm… nhưng cũng rất thú vị!
* bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng được.
“Không, ngươi đã cho ta dũng khí để quyết định, giúp ta hiểu được rằng yêu là phải làm tất cả để bảo vệ người mình yêu.” *chém a*
Đó là ngữ khí kiên quyết ẩn hàm ý tứ nghĩa vô phản cố, thêm ánh mắt ôn nhu cuồng nhiệt đến mức khiến cho lòng người ẩn ẩn đau nhức.
* Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Y tin vào tình cảm ngay thẳng nóng bỏng của hắn, nhưng bản thân y ngay cả thân phận thật sự cũng không thể nói cho hắn biết…
Lôi Minh Phượng rũ mắt, tránh đi ánh nhìn của hắn, im lặng ôm chặt lấy hắn, đem mặt vùi sâu vào trong lòng ngực hắn.
“Lạc Vũ, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, tin tưởng ta…”
Cho dù có lừa gạt, cho dù đến một lúc nào đó bọn họ sẽ phải rời xa nhau, nhưng xin hãy tin tưởng y, y thật sự sẽ đem cả tính mạng ra để bảo hộ hắn hết thảy.
“Ừ, ta tin tưởng ngươi.”
Hắn là một tình nhân tự tin lại cao ngạo, lời nói ra luôn rất quyết đoán, khi thì tràn ngập cảm giác áp bách, khi thì nhu hòa chậm rãi nỉ non, giống như màn đêm nhung huyền mê người.
Chỉ có điều, ngươi đáp ứng dễ dàng như vậy, kỳ thật cũng không hiểu rõ ta vì sao lại nói như vậy đúng không? Hay là… ngay cả hai chữ tin tưởng đó cũng chỉ là giả dối…
Có lẽ cuối cùng y sẽ ở trong máu tanh mà mất đi nhân tính, nhưng y tuyệt đối sẽ nhớ kỹ Lạc Vũ… nhất định…
Mở mắt, vẫn là bầu trời trong xanh trong mộng cảnh đập vào mắt, chỉ khác một điều đó là chỉ có một mình y nằm trên bãi cỏ xanh bên cạnh dòng suối.
Huyết Phách lắc lắc đầu, thân thể cứng ngắc đau đớn khẽ chuyển động, chậm rãi ngồi dậy, mất thêm vài khắc thời gian suy nghĩ tại sao mình lại nằm ở đây, qua một lúc lâu mới từ từ nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi rời khỏi núi Lạc Hà, y một đường đi qua từng môn phái, từng bang phái hạ độc, thẳng đến địa phương trong quá khứ y đã từng cùng người kia bơi chung, đúng lúc cảm thấy mệt mỏi liền quyết định dừng lại nghỉ chân một lát… chỉ là, thời điểm y nằm xuống là buổi tối, mà hiện tại đã là giữa trưa rồi.
Nhưng nếu muốn hỏi chính mình có thật sự qua đêm ở đây hay không, y cũng không có cách nào khẳng định.
“Hao tâm tổn trí, trí nhớ càng lúc càng kém a.” Khẽ cười nhạo trí nhớ suy tàn của mình, đối với người thường hẳn sẽ là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng y lại không chút nào để ý đến.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, trường phát huyết hồng bị thổi tung che khuất tầm nhìn, nheo mắt lại, bất giác nhớ tới trước đây thật lâu, đã từng mở mắt nhắm mắt đều đồng dạng là mùi máu tươi và màu đỏ thẫm che kín toàn bộ thế giới…
Có lẽ, La Sát đã quên sự kiện kia, nhưng y còn nhớ rất rõ, nhớ rõ bả vai y bị gắt gao giữ chặt đau đớn, nhớ rõ những tiếng gầm thét thô lỗ, nhớ rõ mùi vị ngọt ngào nóng bỏng của huyết dịch rót vào trong miệng.
Rõ ràng đã quên rất nhiều chuyện, ngay cả khuôn mặt mẫu thân và thập đại ác nhân đều không nhớ được, vậy mà lại khắc thật sâu những lời mắng chửi nhục mạ khi đó.
Đúng, y đã sống sót, sau đó, dùng cả tính mạng này để báo thù hết thảy.
“Tiểu Long, chúng ta phải tiếp tục cố gắng… Có bản lĩnh thì trước khi ta giết thêm người nữa thì đến đây giết ta đi!” Cuồng vọng khinh tiếu, thấp giọng lẩm bẩm không biết là đang nói với ai.
Thỉnh thoảng y sẽ quên mất ngày hôm qua vừa giết người nào, hoặc là một khắc trước đang suy nghĩ cái gì cũng không nhớ nổi… Có lẽ một ngày nào đó y sẽ quên hết tất cả, nhưng trước khi ngày đó thật sự đến, y sẽ hủy diệt hết thảy…
Đưa tay tóm sủng vật đang cuộn lại thành một đoàn phóng tới trên bờ vai, dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống y nheo mắt phân biệt phương hướng, sau đó cất bước tiếp tục hướng tới mục tiêu tiếp theo.
Hồng sam nhuốm vô số máu tanh thoạt nhìn đã xấp xỉ màu đỏ đen, đó là màu sắc được nhuộm bởi vô số sinh mạng, huyết hồng trường phát sau lưng tung bay để lộ ra cần cổ trắng bệch, thoạt nhìn như hỏa diễm thiêu đốt, rực rỡ chói mắt.
Nói y là huyết hồng Tu La, chẳng bằng nói y là Tu La hỏa diễm đi, dùng chính bản thân đốt lên trong võ lâm một vòng địa ngục nghiệp hỏa, khuynh tẫn tất cả, đem người khơi mào hết thảy thiêu tẫn, đem toàn bộ oán hận quy về hư không.
Ngày trước khi chưa biết đến thiếu niên tên Lôi Minh Phượng kia, nếu có người nói hắn sẽ cuồng nhiệt mê luyến một người, hơn nữa còn là một người nam nhân, hắn sẽ cảm thấy không phải người kia điên rồi thì chính là thính lực của hắn có vấn đề.
Dù sao trải qua gần hai mươi năm tiếp nhận dạy dỗ dành cho người thừa kế cùng mười lăm năm luyện võ, tự chế, tỉnh táo, nội liễm đã sớm trở thành một loại bản năng rồi, đừng nói đến điên cuồng mê luyến, lúc mười tám tuổi hắn thậm chí còn hoài nghi chính mình đến cùng có hiểu được hai chữ xúc động là đại biểu cho loại tâm tình gì hay không.
* tự chế: tự kiềm chế.
Thế nhưng, người vũ công tính cách cổ quái, một thân tài năng hiếm thấy kia lại làm cho hắn không có cách nào rời mắt, hoàn toàn không thể tự kiềm chế mà… trầm luân.
“Ngươi, chính là ngươi mặc hồng y đó, muốn bao nhiêu ngân lượng ngươi mới bằng lòng cùng thiếu gia ta đi?”
Ngày đó, trên đường, hắn nhìn thấy một vị phú gia công tử dẫn theo ba nô bộc, kiêu ngạo chỉ vào mũi thiếu niên nói.
Thiếu niên đôi mắt bị che khuất bởi một mảnh hồng sa vẽ ra một nụ cười, nhìn như thiên chân vô tà, cũng không khó nhận ra đó là một nụ cười trào phúng giễu cợt.
“Đại thiếu gia, muốn bao nhiêu ngân lượng ngươi mới bằng lòng quỳ trên mặt đất xin lỗi ta? Không phải chỉ những kẻ có tiền mới có tự tôn nha.”
Thanh âm non nớt mang theo một loại từ tính đặc thù, khiến cho người ta không thể phân biệt được đến cùng y có cố ý biến giọng hay không, phun ra từ đôi môi đỏ mọng, chói tai mà lại sắc bén khiến người xung quanh không nhịn được mà trong lòng trầm trồ khen ngợi.
Chợt, thanh âm mỉa mai lại không chút lưu tình nhằm thẳng vào tên công tử tự cao tự đại kia.
“Thật thú vị, có mấy lượng bạc thì giỏi lắm sao? Tự ngươi kiếm được bao nhiêu? Gia thế rất tốt sao? Nếu không vì tổ tiên ba đời nhà ngươi thì bên ngoài có bao nhiêu người kính trọng ngươi? Thanh danh không nhỏ? Là dựa vào chính ngươi nỗ lực hay là kẻ khác a dua nịnh hót? Tự cho mình cao hơn người khác một bậc, tự nhận cho người khác nhiều ngân lượng xem như là khen thưởng, đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, chờ một ngày nào đó ngươi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không dựa vào hào quang của gia tộc, đủ để trả giá với ta, ta sẽ cho ngươi biết.”
Tuy rằng lời kia không phải là trực tiếp nói với hắn, nhưng nghe vào trong tai vẫn vô cùng rung động.
Sinh ra trong võ lâm đại tộc, từ nhỏ đã được phụ mẫu cùng rất nhiều trưởng bối kỳ vọng, hơn nữa thiên tư không tệ, Trác Lạc Vũ có thể tự nhận là thiên chi kiêu tử, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tuy rằng không đến mức kiêu căng, nhưng cũng không hề thiếu ngạo khí.
Hắn vẫn cho rằng bản thân không hề tiêm nhiễm thói xấu của đám con cháu thế gia, thẳng cho đến khi bị công khai vạch rõ như thế này, mới bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân khi trừ bỏ gia thế bên ngoài, chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân trẻ tuổi có chút công phu và tài năng, chỉ thế thôi.
Ngày xưa bản thân phảng phất giống như ếch ngồi đáy giếng, trong võ lâm có chút thanh danh nho nhỏ cũng bất quá là nhìn vào thế lực của “Trác gia, một trong ngũ đại thế gia”, bởi vậy mà thơm lây thôi…
Đại khái cũng là lúc đó, hắn không cách nào tự kiềm chế mà bị hấp dẫn, bởi vì nếu có thiếu niên này bên cạnh hắn, hắn có thể sớm nhận ra khuyết điểm cùng những thứ mà bản thân không thể làm được.
Muốn thay đổi thì trước hết phải biết mình có chỗ nào không tốt, mà trong sinh hoạt của hắn căn bản không có người nào có thể nhắc nhở hắn như thế.
Đồng thời, hắn cũng biết thiếu niên này không đơn giản.
Bình thường mà nói, vũ công bị đoàn tạp nghệ mua về, cho dù được kim chủ bao dưỡng cũng là lão bản đoàn tạp nghệ định đoạt, thế nhưng thái độ của thiếu niên này so với lão bản càng có phân lượng hơn, nhìn y ở bên kia không chút lưu tình đem tên công tử nhà giàu dạy dỗ đến thương tích đầy mình, còn lão bản đoàn tạp nghệ thì đứng một bên sốt ruột, không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không dám bước lên can thiệp… Rất thú vị.
Vẫy tay ra hiệu cho tiểu phó ở bên cạnh lui ra sau, hắn đi đến trước mặt thiếu niên, ngăn lại đám gia đinh của phú gia công tử kia đang hùng hổ xông đến muốn động thủ, nhanh chóng đem vấn đề chuyển đến trên người mình.
Nhìn hắn rút ra trường kiếm trong tay, đối phương cũng chỉ có thể lẩm bẩm chửi mắng vài câu rồi liền rời đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía thiếu niên, người kia tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến bọn hắn, giống như một màn phân tranh trước mắt này hoàn toàn không liên quan đến y, khí định thần nhàn mà nhấp nháp một chuỗi kẹo hồ lô, lên tiếng hỏi thăm:
“Muốn bao nhiêu ngân lượng các ngươi mới nguyện ý đến nhà ta biểu diễn? Sắp đến sinh thần của cha ta rồi.”
* Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Hắn cố ý dùng giọng điệu giống tên công tử phú gia kia, bởi vì hắn rất tò mò thiếu niên này sẽ có phản ứng như thế nào.
Thiếu niên vẫn như trước mỉm cười, vừa ăn mứt quả vừa ngẩng đầu nhìn hắn… Hồng sa che khuất hơn phân nửa dung mạo, thế nhưng da thịt bạch ngọc trắng như tuyết cũng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên, nhưng bằng trực giác của một người luyện võ nhiều năm, hắn biết rõ thiếu niên cũng đang đồng dạng đánh giá hắn.
Một lát sau, tiện tay đem xâu trúc vứt sang một bên, thiếu niên nở nụ cười, là nụ cười mang theo chút ranh mãnh hoàn toàn không giống với bộ dáng trào phúng lúc trước, mở miệng.
“Ha ha, lại là một tên đại thiếu gia… Có thể a, nhưng cái giá của ta không hề rẻ, hơn nữa người xem không vừa mắt ta, ta cũng không nhảy, dù có ngân lượng và địa vị cũng không phải muốn là có được a!”
Tận lực thăm dò lập lức nhận được câu trả lời trái ngược, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.
“Ta đồng ý, toàn bộ chi tiêu trên đường ta sẽ lo liệu, cuối cùng có nhảy hay không là do ngươi quyết định, nhưng nếu như không nhảy, ta muốn biết lý do.”
“… E hèm, một tên thiếu gia thông minh a.”
Tựa hồ rất hài lòng với những lời hắn nói, thiếu niên có chút tán dương cười nói, sau đó xoay người sôi nổi chạy đi, gọi lão bản đến thương lượng lại với hắn, những chiếc chuông nhỏ và vòng kim loại trên cổ chân cổ tay phát ra âm thanh đinh đang dễ nghe dần dần rời xa.
Từ khi đó bắt đầu, những âm thanh tràn ngập tiết tấu đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mạng của hắn, cũng không có cách nào dứt bỏ.
Lúc hạnh phúc, là mê luyến thanh âm, khi hối hận, cũng hóa thành tuyệt vọng đau thương… Một lần lại một lần lượn lờ quẩn quanh, chưa từng biến mất.
Nếu như có cơ hội, hắn thật sự rất muốn hỏi…
Tiếp cận hắn, ôm hắn, nói thương hắn, đều là mệnh lệnh của thập đại ác nhân sao?
Vì cái gì sau khi đoạt đi hết thảy của hắn, rồi lại hết lần này đến lần khác bỏ rơi hắn một mình?
Đau đớn, có thể đau đớn hơn nữa sao?
Tê tâm liệt phế, toản tâm thứ cốt, một lần gặp gỡ trong quá khứ, không biết ai mới là người bị tra tấn nhiều hơn.
Trong căn phòng nhỏ tràn ngập nhiệt khí cùng một loại mùi thảo dược đặc thù, ở giữa phòng đặt một cái vạc lớn, bên trong là dược trấp nồng đặc được đun nóng đang bốc hơi nghi ngút, còn có Trác Lạc Vũ đang ngồi xếp bằng giữa vạc.
* trấp: dung dịch, chất lỏng.
Ngay khi Trác Lạc Vũ khôi phục thần trí, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đây lại là một thủ đoạn tra tấn khác của Huyết Phách, lần này tám chín phần mười là muốn luộc chín hắn. *chết cười a =)))*
Thân thể quá độ suy yếu khiến cho hắn ngay cả rên rỉ cũng không thành tiếng, nếu như không phải là thân thể hoàn toàn không thể động đậy, hắn thật sự rất muốn hất văng bàn tay đang không ngừng xối thứ gì đó lên miệng vết thương trên bả vai hắn.
Chất lỏng nóng bỏng xối lên khiến cho miệng vết thương của hắn đau đớn đến mức da thịt không khống chế được mà run bần bật.
“Hắn tỉnh.”
Thanh âm đột ngột xuấn hiện ở bên trái phía trước, trong lòng hắn khẽ giật nảy nhưng ngay lập tức chấn định lại, mà căn bản không cần phải kinh ngạc, tình huống hiện tại của hắn ngay cả ánh mắt cũng không thể mở ra được, làm sao có thể biết rõ trong phòng rốt cuộc có bao nhiêu người?
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng tỉnh rồi, còn có kẻ nào muốn ta vì sư phụ mà phóng huyết, ta bẻ gãy cổ kẻ đó!”
Một thanh âm nam nhân thô bạo khác lại vang lên.
“Năm đó ngươi cứu Huyết Phách chẳng phải cũng làm như vậy sao?”
Ngữ điệu nhàn nhạt cùng chất giọng mạnh mẽ nghe qua có điểm quen tai, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra là ai.
“Tập Phong, ngươi muốn gây sự với ta đúng không?! Nếu như không phải tên kia toàn thân đều là vết thương chỉ có thể dùng phương pháp này để cứu, ngươi cho rằng ta muốn sao?!”
Hai người tựa hồ hoàn toàn không để ý Trác Lạc Vũ có thật sự thanh tỉnh hay không, tiếp tục “trò chuyện”…
Là Huyết Phách và… Tập Phong?!
Hắn bắt đầu nhớ lại thanh âm lãnh đạm của nam nhân đi cùng Bạch Ngạn Hải khi bọn họ chạy đến cứu viện lúc mọi người lọt vào bẫy mai phục của Huyết Phách.
Nói như vậy, hắn không phải là được cứu? “Năm đó” là ý gì?
Đại não hỗn độn căn bản không có cách nào hảo hảo suy nghĩ, cho dù nỗ lực muốn hiểu rõ ràng lời nói của bọn họ hàm ý gì cũng chỉ lực bất tòng tâm, mồ hôi lạnh từng giọt thấm ướt da thịt.
“Này, họ Trác kia, ngươi nên cảm kích bằng hữu tốt của ngươi, bằng không ta đã sớm đem ngươi ném ra sau núi uy lang rồi!”
Bạn tốt?
Hắn hai mươi hai tuổi, trước kia bên cạnh chỉ có thế gia huynh đệ cùng hậu nhân của danh môn, giao tình chỉ có thể coi là xã giao, nói hắn kết giao bằng hữu không bằng nói là gia tộc kết giao đi; huống chi từ sau khi hắn tròn hai mươi tuổi cũng đã không còn tâm tình kết giao bằng hữu nữa, toàn bộ tâm tư đều dồn vào việc tìm kiếm Huyết Phách… Hắn thế nào lại có bằng hữu tốt?
Tự giễu với suy nghĩ của mình, thanh âm kia lại tiếp tục vang lên:
“Tỉnh rồi thì mau theo ta luyện nội công, tiểu tử Huyết Phách kia đã truyền mươi ba căn “Bách cổ ngưng châm” vào người ngươi, hiện tại không thừa dịp hảo hảo vận công, ta cam đoan về sau chỉ cần ngươi động đến nội lực sẽ sống không bằng chết.”
Lúc trước tác dụng của Bách cổ ngưng châm chưa biểu hiện là vì Huyết Phách đã cho Trác Lạc Vũ uống huyết dịch có thể ức chế những độc cổ kia… Thật phiền phức, muốn tra tấn hắn như vậy vì sao còn muốn cứu hắn a!
Lời nói có chút không tình nguyện ẩn hàm kiêu ngạo, mơ hồ hắn đã nghe qua ở đâu đó, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra, chỉ có thể thuận theo người nọ miễn cưỡng thúc giục nội lực.
“Đáng giận, nếu như không phải là ngươi thương tích đầy mình khiến ta căn bản không biết phải bắt đầu cứu chữa cho ngươi từ đâu, ai muốn dùng phương pháp này trị liệu cho ngươi chứ? Nhiều dược liệu trân quý như vậy lãng phí trên người ngươi, ta sẽ nhớ kỹ món nợ này của Trác biệt sơn trang!”
“Ngươi nên hỏi trước sư phụ ngươi một chút.” Nam âm đạm mạc khó nén một chút tiếu ý.
“Để cho ta đắc ý một chút thì chết hả? Đổi Bạch Ngạn Hải vào đây!”
“Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi đe dọa hắn sao?”
“…”
Những chuyện sau đó Trác Lạc Vũ đã không thể nghe được nữa, tuy rằng hắn đã cố hết sức muốn duy trì một chút ý thức, nhưng một luồng sóng đau đớn kịch liệt trào lên khiến cho thần trí hắn bắt đầu mê man.
Lần nữa trước khi rơi vào hôn mê, tràn ngập trong đầu đều là suy nghĩ về đoạn đối thoại của bọn họ.
Nếu như nói phải trị liệu như thế này là bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, vậy lúc trước Huyết Phách cũng đã từng được cứu chữa như vậy nghĩa là y cũng từng bị trọng thương gần chết sao?
Không phải không thừa nhận, hắn còn vì thế mà cảm thấy đau lòng cùng phẫn nộ, cho dù loại nhu nhược yếu ớt này rất buồn cười.
Tỉnh lại lần nữa, ý thức thanh tỉnh, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy mình thật sự sống lại.
Lúc này, trong phòng không có người, vựa vặn cho Trác Lạc Vũ cơ hội thăm dò tình huống hiện tại của bản thân.
Toàn thân hắn đang được ngâm trong dược trấp màu lục đậm, mùi thuốc thoang thoảng hương cỏ ngọt, nếu như không phải miệng vết thương trên người thỉnh thoảng truyền đến đau nhức khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, thì có lẽ cảm giác sẽ thoải mái như ngâm mình trong ôn tuyền vậy.
Mà gian phòng này hẳn là được dựng bằng trúc xanh, từ vị trí của hắn không nhìn thấy cửa ra vào, chỉ thấy một tấm bình phong cũng được làm từ thân trúc phân cách gian phòng làm hai nửa.
Ánh mắt hắn có thể nhìn sang gian phòng kế bên, phía bên phải vách tường là cửa sổ để mở, bên trái là một chiếc tủ lớn chiếm toàn bộ bức tường… Hắn chưa từng nhìn qua cách bài trí như vậy, cũng không thể nào phán đoán được rốt cuộc mình bị mang đến nơi nào.
Thở dài, cảm giác yết hầu rất không thoải mái, giống hệt như bị bóp nghẹt… quả nhiên khi đó yết hầu bị thương quá nặng sinh ra ảo giác.
Như vậy, những lời mơ hồ nỉ non bên tai, là thật hay là mộng?
Khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được bầu trời xanh trong bên ngoài, trong nháy mắt loáng thoáng lại như nhìn thấy một mạt hồng y tươi đẹp phiêu vũ, giống như một ngày nào đó trong quá khứ…
“Phượng Nhi, ta đã cảnh cáo ngươi không cho phép trèo lên góc nóc nhà cơ mà!”
Sau giờ ngọ mọi người đều nhàn nhã, chủ nhân thì họp trong thư phòng, nô bộc tỳ nữ không có việc cũng đều tìm nơi nghỉ ngơi, ngay cả mấy con chó nhỏ cũng lười biếng nằm ở chỗ thoáng mát ngủ, tiếng gào to đột ngột khẩn trương chính là ngay lúc này vang vọng trong đại trạch.
Trác Lạc Vũ từ trong thư phòng lao tới, vẻ mặt tràn đầy nộ khí, ngửa đầu trừng mắt nhìn thiếu niên đang đứng trên mái hiên, người kia cúi đầu nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, dùng khẩu khí vừa tức giận vừa vô tội nói chuyện.
“Nóc nhà lớn như vậy, ta mượn một khối để khiêu vũ cũng không được sao.”
Mái nhà nghiêng dốc như vậy đừng có bày ra cái tư thế như đứng trên đất bằng thế chứ!
“Ngươi đứng im đấy không cho phép nhúc nhích! Nóc nhà đương nhiên là không sao nhưng ta lo lắng ngươi không cẩn thận sẽ bị ngã.” Thật sự rất sợ y sẽ lộng thương bản thân, Trác Lạc Vũ không cho y thời gian để cãi lại, hắn thà rằng tình nguyện thi triển khinh công bay lên đem người ôm xuống còn hơn là đứng nghe y ngụy biện hù dọa bản thân.
Nói được làm được, đợi đến khi lời nói cuối cùng ra khỏi miệng Lôi Minh Phượng cũng đã bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực rồi.
“Keo kiệt…”
Ở trên nóc nhà khiêu vũ rất vui a, có thể cao thấp chạy lên chạy xuống…
“Ai keo kiệt với ngươi, là ngươi cố ý đúng không?” Ổn định lại tâm tình khẩn trương cùng lo lắng, Trác Lạc Vũ khẽ cười, nhưng nghĩ đến hành động liều lĩnh của y, vẫn nhịn không được mà tức giận niết niết cái mũi của y.
Đẩy ra cái tay không có quy củ kia, Lôi Minh Phượng lẽ thẳng khí hùng trả lời.
* Lẽ thẳng khí hùng: tương tự cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa, có lý chẳng sợ.
“Ta ở chỗ này khiêu vũ, ngươi ở trong thư phòng cũng có thể nhìn thấy! Ta chỉ muốn ngươi làm việc bận rộn như vậy có thể nghỉ ngơi một chút a!”
“… Ta chỉ biết là ngươi đã thành công khiến ta bỏ rơi tất cả mọi ngươi lao tới cứu vớt cái cổ của ngươi thôi.” Trác Lạc Vũ lẩm bẩm tự nói, ôm Lôi Minh Phượng ngồi xuống mái nhà.
Mắt thấy y đứng trên rìa mái hiên xoay tròn thân thể, làm ra động tác nguy hiểm như vậy, hắn thiếu chút nữa đã bị hù chết, nào còn tâm tình mà quản cái gì công việc nữa?
Mà tên đầu sỏ khiến cho hình tượng hắn vất vả xây dựng hai mươi năm qua hoàn toàn sụp đổ lúc này đã tìm được một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn, đáng giận đến mức khiến cho hắn ngay lập tức muốn ngăn chặn lại tiếng cười khoái trá kia.
“Ha ha, Trác đại thiếu gia, làm xong công việc ta sẽ khiêu vũ cho ngươi xem.”
Thấp giọng khẽ quát, sau đó nâng lên cằm Lôi Minh Phượng phong bế tiếng cười của y, Trác Lạc Vũ thi triển khinh công đạp trên mái nhà trở về phòng.
“Ngươi bỏ hết công việc như vậy cũng được sao?” Cố ý bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của hắn, Lôi Minh Phượng ngồi trên ghế cười hỏi.
“Ta có chuyện quan trọng hơn.” Tỷ như giáo huấn người nào đó.
“Có liên quan tới ta sao?” Phát hiện hắn cài chốt cửa lại, y rốt cuộc cũng ý thức được nguy hiểm, lặng lẽ kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Đương nhiên là có, chúng ta tới hảo hảo thảo luận một chút về vấn đề câu dẫn cùng mạo hiểm, thế nào?” Nhanh chóng đem ngoại bào thoát ra ném sang một bên, xoay người vươn tay đem người đã muốn trượt xuống giường kéo về trong ngực, tháo xuống hồng sa che mắt y.
“Ta không hiểu kinh thương a.” Bĩu môi, chưa từ bỏ ý định phủi sạch liên quan, trong mắt Lôi Minh Phượng có chút khẩn trương nhàn nhạt.
“Phải không?” Trực tiếp đem người ném lên giường, Trác Lạc Vũ đưa tay buông màn, thân thể thon dài tráng kiện trong nháy mắt áp lên người thiếu niên vừa muốn ngồi dậy, “Cái kia chỉ sợ ta phải nói cho ngươi biết một việc rất làm cho người khác đồng tình… Lần này ngươi lỗ vốn rồi.”
“Thật đáng tiếc…” Ý cười loan đầy đôi hồng đồng xinh đẹp, nhưng lại không nhìn ra có bao nhiêu tiếc nuối, ngược lại tràn ngập đắc ý câu dẫn thành công.
Trác Lạc Vũ khẽ giật mình, sau đó nhịn không được cười to.
“Ngươi cũng không thiệt thòi đâu, Phượng Nhi…”
Nụ cười ẩn chứa nồng đậm tiếu ý còn chưa dứt, bên trong màn chỉ còn lại tiếng thở dốc kiều diễm…
Rắc!
Tiếng mở cửa rất nhỏ kéo hắn từ trong hồi ức về thực tại.
Có người đi vào trong phòng, di chuyển một ít đồ vật bên ngoài bình phong, sau đó lẳng lặng rời đi.
Nhìn đối phương cứ như vậy ra ra vào vào cũng không để ý đến tình huống của hắn, hẳn là đã quen thuộc với trình tự chăm sóc hắn… Này xem ra, hắn tựa hồ đã ngâm dược trong này lâu lắm rồi.
Không biết võ lâm hiện tại thế nào… mà Huyết Phách… làm thế nào tránh né được toàn bộ võ lâm gần như điên cuồng đuổi giết…
Thấp thỏm nhớ mong, tiếp theo là cười khổ.
Tuy rằng đã sớm quyết định phải báo thù, phải giết Huyết Phách, nhưng mỗi lần nhớ lại những hồi ức tươi đẹp trong quá khứ, cái tên “Lôi Minh Phượng” vẫn khiến cho khỏa tâm si cuồng của hắn tràn ngập cảm giác tội ác cùng đau lòng tưởng niệm.
Thiếu niên dù vui hay buồn đều rất thích cười, lòng tự trong cao lại rất khó nắm bắt, bướng bỉnh thích trêu đùa người khác, thường xuyên khiến cho hắn dở khóc dở cười, chỉ có những khi thật sự cao hứng mới dùng một chút giọng mũi làm nũng, gọi hắn Trác đại thiếu gia, nói muốn khiêu vũ cho hắn xem.
Tình nhân của hắn khi đó giống như con mèo nhỏ thích giương nanh múa vuốt, hay công kích lại yêu làm nũng, thích nhất một bên phàn nàn trào phúng, một bên dung túng hắn ôm hắn, đem hắn xoay tròn đùa bỡn nhưng hắn lại không có cách nào sinh khí…
Hắn còn nhớ rõ nhiệt độ cơ thể khi ôm y trong lòng, còn nhớ rõ từng nụ hôn lên đôi môi cỡ nào mềm mại, ngưng mắt nhìn vào hư vô có thể trông thấy hồng y phi vũ, nhắm mắt lại có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo… tất cả giống như đã dung nhập vào trong thân thể hắn, như thế nào cũng không thể xóa đi.
Đến cùng vì cái gì… lại để cho hắn sống lại?
Chẳng lẽ thật sự ông trời đã định trước… hắn phải tự tay đâm một kiếm vào ngực người duy nhất mà hắn yêu sao?!
Nếu là như vậy, còn không bằng cứ để hắn chết đi!
Đinh đang đinh đang…
Tiếng kim loại thanh thúy va vào nhau cùng với tiếng bước chân rất khẽ từ xa truyền đến khiến cho Trác Lạc Vũ dừng bước, dựa lưng vào cột đá trên hành lang, dù rất bận rộn nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, không đầy một khắc sau đã nhìn thấy mạt hồng ảnh kia nhanh chóng chạy tới.
“Lạc Vũ, mau tới đây.”
Lôi Minh Phượng bắt được tay hắn liền xoay người chạy về hướng vừa đến, căn bản không thèm để ý hắn đang muốn làm cái gì.
“Có phải trên tay ngươi đeo nhiều đồ vật hơn rồi đúng không? Như vậy thì ngươi không có cơ hội đi trộm đồ rồi, khẳng định vừa mới trèo lên tường đã bị tóm.” Trêu ghẹo giễu cợt y, Trác Lạc Vũ quyết định có thể đem mấy phần sổ sách không quá gấp để đến xế chiều xử lý sau.
“Ta tại sao phải đi trộm đồ? Trực tiếp tìm ngươi đoạt chìa khóa kim khố không phải tốt hơn sao?” Nụ cười nửa miệng vừa đắc ý lại bướng bỉnh, Lôi Minh Phượng né tránh cánh tay hắn.
“Sau đó ngươi lại mang đồ cổ ra ăn cơm sao?! Nghĩ khá lắm!”
Không biết nên khóc hay nên cười, Trác Lạc Vũ nghĩ đến rất nhiều lần hắn nói muốn cho y đến kim khố lựa chọn đồ vật ưa thích, kết quả Lôi Minh Phượng chọn đông chọn tây cả buổi, ngoại trừ chọn một chiếc vòng tay trạm trổ tinh tế ra thì cũng chỉ lấy mấy cái chén bát cổ đến “thực dụng”, thiếu chút nữa khiến cho hắn thân là người quản sự, biết rõ giá trị thực tế của những món đồ kia, tức muốn thổ huyết.
Hắn chỉ biết Phượng Nhi của hắn không thích ngân lượng, nhưng không nghĩ rằng y căn bản không quan tâm đến ngân lượng. Nghe nói thế gia công tử bao dưỡng tình nhân ít nhất một tháng cũng phải xuất ra mấy trăm lượng bạc, nhưng từ khi hắn đem Phượng Nhi về nhà đến nay, y chỉ đến trướng phòng lấy ngân lượng duy nhất một lần, năm lượng, nguyên nhân là muốn ra chợ đi dạo một vòng.
* trướng phòng: phòng kế toán.
Không thích ngân lượng, đối với vàng bạc châu báu cũng không có hứng thú, đối với hắn hầu bao rất có ích nhưng nếu hắn muốn lấy lòng Phượng Nhi thì càng phải tốn nhiều tâm tư hơn.
“Rốt cuộc, ngươi kéo ta đến đây làm gì?”
“Ta vừa nghĩ ra một điệu múa, giúp ta đệm nhạc đi.”
“Được.”
Cầm nghệ của hắn mấy ngày nay thế nhưng tiến bộ vượt bậc, bởi vì Phượng Nhi cái gì cũng dễ nói chuyện nhưng liên quan đến phương diện vũ đạo, yêu cầu nửa bước cũng không thỏa hiệp.
Nguyên bản học đàn chỉ là bởi vì sinh ra trong danh môn nên cũng có chút sở trường, nhưng hắn phát hiện bản thân thật sự rất thích vừa ngồi một bên đánh đàn vừa xem Lôi Minh Phượng khiêu vũ, đó là một loại hưởng thụ, so với cùng uống rượu tâm tình với đám bằng hữu thì càng khiến cho hắn vui sướng thả lỏng hơn.
Nghĩ tới đây, hắn lại len lén liếc nhìn Lôi Minh Phượng.
Mấy ngày nay hắn đều bận rộn trong thư phòng, tiểu tử này là quan tâm đến thân thể hắn hay là cảm thấy cô đơn tịch mịch đây?
Cười nhẹ, vòng tay ôm lấy eo Lôi Minh Phượng, thân mật hôn lên gương mặt y, chú ý tới da thịt trắng nõn nhiễm lên một mạt hồng yên rất nhạt.
* yên: xinh đẹp.
“Đại thiếu gia, đừng dựa lên người ta, ngươi rất nặng đấy!”
Trong giọng nói trêu đùa rõ ràng có vui sướng, thiếu niên tính cách không được tự nhiên cuối cùng trong lúc lơ đãng cũng toát ra một chút cô đơn tịch mịch cùng không muốn xa rời, nhưng chỉ cần y nhận ra bản thân có một chút yếu thế, sẽ lập tức dùng lời nói sắc nhọn ngụy trang bản thân…
“Không đè lên người ngươi cũng được, nhưng ngươi phải cho ta hôn một cái, thế nào?”
“Lòng dạ hẹp hòi a… Cái này còn muốn cò kè mặc cả, nhường ta một chút thì làm sao…” Không cam lòng mà lải nhải, sau đó đôi môi vẽ lên một đường cong xinh đẹp chủ động nghênh thượng.
Bởi vì ngươi khiến cho ta không thể khinh thường a, nhường ngươi một lần chắc chắn sẽ bị ngươi đùa bỡn đến tơi tả… Trác Lạc Vũ trong lòng khẽ cười, cưng chiều nhìn y đang xoay người chạy đi.
Khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt lão quản sự đang đứng chỗ khúc rẽ, hắn biết mình phải sớm ra quyết định.
Bằng không đợi đến khi cha mẹ hắn can thiệp vào, Phượng Nhi mà hắn hết lòng sủng ái không phải cảm thấy ủy khuất thì cũng sẽ vì tôn nghiêm mà rời xa hắn, mà cả hai đều không phải là điều hắn muốn thấy.
Trác Lạc Vũ giật mình bừng tỉnh, đập vào mắt hắn là vẻ mặt quan tâm của Hàn Thất, khiến cho thật sâu trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy rằng đã tỉnh lại vài ngày rồi, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới người khiến cho “La Sát” Phong Diệc Kỳ cùng “Tập Phong” Tịch Quân Dật trong lúc đàm luận đặc biệt có vài phần kính trọng sẽ là Hàn Thất.
Nói như vậy, “bằng hữu tốt” trong miệng Phong Diệc Kỳ, chẳng lẽ là chỉ Hàn Thất sao?!
Hoang mang tức thì trôi qua, hắn cũng đã hiểu rõ đại khái tính hình.
Khác với người Trung Nguyên hời hợt đề xướng quân tử chi giao, cho dù thưởng thức lẫn nhau, muốn làm sâu thêm giao tình cũng phải tuần tự từng bước, thì người phương bắc hơn phân nửa đều là vừa gặp đã liền cởi mở, nghĩa khí hào sảng trên người Hàn Thất cũng có thể rõ ràng trông thấy.
Xem ra bản thân thật sự là thiếu hắn một phần đại nhân tình rồi…
“Trước cám ơn ngươi.” Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc nở một nụ cười rất nhạt, Trác Lạc Vũ thấp giọng nói.
“A, nguyên lai ngươi thật sự đã tốt hơn rất nhiều a, ta còn đang lo lắng không biết ngươi có gặp chuyện gì không may hay không. Tiểu tử, phương pháp của ngươi thực sự có tác dụng a?” Lộ ra tươi cười đĩnh đạc, bất kể là trời sinh hay là sau nay bồi dưỡng mà thành cá tính đàn ông phương bắc, Hàn Thất quay đầu nhìn Phong Diệc Kỳ ngoài cửa, cười nói.
“Không được gọi ta là tiểu tử! Có tin ta chém ngươi hay không? Cũng dám hoài nghi y thuật của sư phụ!” Phong Diệc Kỳ thuận tay đem ấm trà trong tay ném tới.
Bắt được ấm trà mới phát hiện nóng phỏng tay, Hàn Thất vội vàng ném ấm trà lên bàn, vẫy vẫy tay sau đó mới rót một chén đưa cho Trác Lạc Vũ lúc này mới miễn cường ngồi dậy, một bên đáp lại Phong Diệc Kỳ.
“Không có ai dám hoài nghi y thuật của Liễu huynh a, nhưng mà đem hắn ngâm trong chum nước nóng là chủ ý của ngươi đi? Hơn nữa kêu ngươi là tiểu tử thì làm sao, sư huynh sư tỷ của ta đều gọi ta như vậy đấy.”
“Ngươi từ lúc nào cũng bái sư phụ ta làm sư phụ rồi hả? Ngươi cũng không phải sư huynh của ta!” Hắn rất nhanh bị loại cá tính thẳng thắn này đánh bại.
“Ngươi nhỏ hơn ta a, ở chỗ của ta ai cũng đều lớn hơn ta cả, ta vẫn luôn hy vọng có thể có một người đệ đệ a!”
Đệ… đệ đệ?!
“Ai muốn làm đệ đệ của ngươi! Mẹ kiếp… Tập Phong, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám cười trộm chờ một chút nữa thì ngươi xong rồi!”
Phong Diệc Kỳ rất nhanh bị làm cho tức chết, sau khi đã chứng kiến đủ loại trò hề của người trong võ lâm Trung Nguyên, đối mặt với thái độ thẳng thắn không chút nào che giấu nào của Hàn Thất, hắn ngược lại không biết nên ứng phó thế nào.
Lãnh triều nhiệt phúng hắn nghe không hiểu, đe dọa bức hiếp hắn không sợ, thật sự là phải động tay động chân đánh một trận sao?
Đánh xong, nhưng rõ ràng lúc luận bàn, có người đối với thực lực của La Sát khen không dứt miệng, năm lần bảy lượt còn hỏi khi nào thì có thể tỷ thí một chút… Này, này, hắn là La Sát đấy! Vậy mà có người dám chủ động tìm La Sát hắn tranh đơn?
*tranh đơn: đơn độc phân tranh.
Hại Phong Diệc Kỳ toàn bộ thân thể không hề có một chút sức lực nào, còn bị Tịch Quân Dật đứng bên ngoài nhìn thấy đủ trò hay, giờ khắc này chẳng khác nào trình diễn.
Bất quá, riêng với Liễu Lục Dương, Phong Diệc Kỳ lại thẳng thắn tỏ vẻ hắn không ghét cá tính của Hàn Thất, chỉ là không biết ứng phó thế nào mà thôi.
“Kỳ Nhi, Trác trang chủ vừa mới tỉnh, ngươi đừng to tiếng như vậy, mau đi uống thuốc, thân thể ngươi cần phải bồi bổ cho tốt.”
Nghe thấy thanh âm của Phong Diệc Kỳ các lúc càng cao, đoán rằng hắn sắp tức điên, Liễu Lục Dương lập tức tiến lên hòa giải, hắn biết rõ Phong Diệc Kỳ trừ bỏ những lúc ở trước mặt hắn, nếu thẹn thùng hoặc không biết làm sao trực giác phản ứng hầu như đều dùng phẫn nộ để che giấu.
“Sư phụ…” Phong Diệc Kỳ ngẩn người, liếc mắt nhìn người trong phòng một cái, ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
Sau khi cửa phòng một lần nữa đóng lại, Liễu Lục Dương ôn hòa hướng Hàn Thất áy náy mỉm cười.
“Kỳ Nhi hắn thẹn thùng liền không ngăn được miệng, ngược lại đã thất lễ.”
“Không sao, khi còn bé mỗi lần ta bị đại sư huynh kêu như vậy cũng đều tức giận.” Hàn Thất gật đầu giải thích.
“…” Tịch Quân Dật vẫn một mực trầm mặc dựa vào bên tường không nói gì, thật đúng là rất ngạc nhiên, nếu như La Sát biết rõ nguyên nhân Hàn Thất không sợ hắn hơn phân nửa là vì có Liễu Lục Dương khuyên ngăn, không biết sẽ có cảm giác gì.
Cho nên hắn vẫn cho rằng Liễu Lục Dương mới là kẻ tàn nhẫn a, mà hết lần này tới lần khác có người sống chết không chịu thừa nhận…
Nhưng mà, La Sát vừa đi khỏi, hắn cũng không muốn đùa giỡn nữa, cũng nên đi xem Bạch Ngạn Hải ở bên kia có cần giúp đỡ gì không. Tịch Quân Dật thảnh thơi theo sau rời khỏi phòng.
“A, sao không nói tiếng nào đã rời đi?” Hàn Thất buồn bực.
“Đi tìm Bạch huynh rồi a, vừa rồi hẳn là lo lắng Kỳ Nhi tức giận sẽ động thủ mới cùng vào.” Liễu Lục Dương cười cười giải thích, đi đến bên giường, giúp Trác Lạc Vũ kiểm tra thương thế.
“Vẫn có thể khôi phục lại như bình thường, đợi một chút Bạch huynh sẽ giúp ngươi bưng dược đến.”
“… Làm phiền.”
Tuy rằng giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Phong Diệc Kỳ vẫn luôn lầu bầu mắng hắn, cũng giống như tức giận đem sự tình nói rõ ra, nhưng thật sự hắn nhớ được rất ít, chỉ có thể biết đại khái tình huống, như là Huyết Phách đã đưa hắn đến nơi Liễu Lục Dương ẩn cư trên núi Lạc Hà, nếu như không phải Hàn Thất mở miệng tương trợ, Phong Diệc Kỳ cũng sẽ không đồng ý hỗ trợ cứu hắn… Còn những cái khác đều không nhớ được.
“Không có gì, ngươi không cần khách khí như vậy, rất may mắn là chúng ta có thể giúp được ngươi.” Liễu Lục Dương ôn hòa mỉm cười, “Tuy rằng hơi sớm để nghi ngờ, nhưng có một số việc cũng nên cho ngươi biết, đợi chút nữa uống xong dược thì đừng luyện công, bởi vì phải đợi ngươi đưa ra quyết định.”
Đưa ra quyết định? Từ nhiều năm trước, hắn đối với quyết định của mình khi đó thống khổ hối hận vạn phần, mà mấy năm nay, từng cái quyết định của hắn tựa hồ cũng đều hại chết không ít người… Còn có thể đưa ra quyệt định gì nữa đây?
Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn gật đầu với Liễu Lục Dương, tỏ vẻ đã biết.
Sau đó, quay sang nói với Hàn Thất:
“Ta biết ngươi vẫn muốn biết rõ Huyết Phách đến cùng muốn làm cái gì… Nguyên bản y có lẽ hy vọng ta sẽ thống khổ sống không bằng chết… Nhưng hiện tại, đoán chắc rằng y muốn tự tay giết chết ta hoặc là muốn cùng ta đồng quy vu tận.”
“… Dù phải đem chính mình bồi tiến vào?” Hàn Thất khẽ giật mình.
“Y còn quan tâm đến sinh tử của bản thân sao?” Trác Lạc Vũ khổ sở thấp giọng lẩm bẩm.
Thật sự… Tuyệt đối không khó đoán…
Sớm nên nhận ra, Huyết Phách hận hắn, tuy rằng hắn không biết vì cái gì.
Hao tâm tốn sức diệt trừ hết thân bằng hảo hữu của hắn, trăm phương ngàn kế sát hại những người hắn muốn cứu… Nụ cười điên cuồng lạnh lẽo như băng tuyết cùng với đôi mắt huyết sắc hờ hững cũng đã cho thấy sự thật tàn khốc này.
Nắm chặt bàn tay được băng kín bằng vải trắng, máu tươi mơ hồ thấm đỏ lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, trào phúng lại tỉnh táo bi thương mà cười, thoạt nhìn thần tình có vài phần tương tự Huyết Phách.
“Bằng không thì như vậy đi, nếu như ngươi hy vọng ta chết, ta sẽ đem cái mạng này cho ngươi, nếu như ngươi không hy vọng ta chết nhưng lại phải giết ta, vậy chúng ta cùng chết đi, ngược lại cũng vậy, thế nào?”
“Được…”
Thiếu niên với nụ cười thiên chân vô tà nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc khi đó đã biến mất rồi sao?
Bất quá chỉ cần hắn còn nhớ rõ là đủ rồi… Chỉ hy vọng thân thể tàn tạ không chịu nổi này có thể chống đỡ được đến một khắc cùng đem Huyết Phách kéo xuống hoàng tuyền…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]