Ban đêm, nằm trên giường cả buổi cũng không ngủ được, Phong Diệc Kỳ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:
“Sư phụ, thật sự chỉ có thể như vậy sao? Nếu như Trác Lạc Vũ nói là thật, vậy tại sao hai người bị thương tổn giống nhau đều phải chết?”
Hắn không cách nào tiếp nhận a! Vì sao bất kể thế nào đều không thể giải thích…
Liễu Lục Dương cũng không ngủ được, trầm mặc vươn tay ôm lấy hắn, ôn nhu xoa lưng hắn.
“Kỳ Nhi, đây là con đường bọn họ chọn, trừ cách đó ra, còn có cách nào khác có thể khiến cho bọn họ ngừng tổn thương lẫn nhau sao?”
“Nhưng ban đầu khi Tập Phong quyết định ly khai Bạch Ngạn Hải, Tuyệt Hồn thà rằng ly khai Hâm Nhi, bây giờ không phải chứng minh ở lại vẫn tốt hơn sao?”
Không thể tiếp nhận vẫn là không thể tiếp nhận, dựa vào cái gì Huyết Phách chỉ có thể bởi vì gặp phải một tên chết tiệt mà đến chết cũng bi thương tuyệt vọng như vậy?!
“Vậy thì sao? Ngươi muốn làm thế nào?” Liễu Lục Dương hỏi lại, thanh âm ôn hòa kiên định.
Phong Diệc Kỳ khẽ giật mình, hắn tựa hồ cho tới bây giờ cũng không lường trước được Liễu Dục Dương sẽ hỏi hắn như vậy. Từ trước tới giờ đều là thuận theo quyết định của Liễu Dục Dương, hiện tại bỗng nhiên muốn hắn tự mình quyết định, ngược lại có chút không biết nên mở miệng thế nào.
Kiêu ngạo càn rỡ vốn có của La Sát trước mặt Liễu Dục Dương căn bản không tồn tại, bởi vì quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phach-phan-thuong-trung/2039102/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.