“Chủ nhân…”
Thanh âm gần như khàn khàn rên rỉ, Vân Phi mở to mắt, tầm mắt lờ mờ không rõ, cát bụi không ngừng táp vào mặt.
Kỳ quái, hắn nhớ rõ lúc đó hắn ở phụ cận Trác gia bị bại lộ hành tung, bị người chính đạo vây quét, có không ít người muốn bắt hắn để uy hiếp Huyết Phách hoặc là muốn đem hắn phanh thây xé xác… Tại sao bây giờ hắn lại ở trên ngựa?
Đại não còn đang hỗn độn không có cách nào lý giải tình huống hiện tại thì có một bàn tay đút vào miệng hắn một viên dược, sau đó uy hắn mấy ngụm nước.
“Tỉnh là tốt rồi, còn chịu đựng được không?”
Từ sau lưng truyền đến giọng nói vừa có chút vui mừng vừa có lo lắng cùng quan tâm, Vân Phi ngẩn người, chợt nhớ ra thân phận của nam nhân đang cưỡi cùng một con ngựa với mình.
“… Đa tạ ngươi đã tin tưởng ta, Hàn Thất gia…”
Đối với lời cảm tạ của hắn, bởi vì ra tay bảo vệ hắn mà thiếu chút nữa cùng quần hùng võ lâm làm lớn một trận, Hàn Thất chỉ có thể cười khổ.
“Không cần khách khí, mỗi lời ngươi nói ra đều tuyệt như vậy, ta còn có thể không tin sao?”
* tuyệt: đường cùng; đoạn tuyệt; cắt đứt.
Lúc ấy hắn cùng đại sư huynh chỉ muốn đến Trác gia xem có thể nghe ngóng được tin tức hữu dụng gì không, không nghĩ tới nửa đường đột nhiên nghe được tin Trác gia đại trạch xảy ra đại hỏa, Trác phu nhân lâm nạn.
Bởi vì lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phach-phan-thuong-trung/2039093/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.