Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Thường Nghị đưa Ngưng Tịnh tới trung tâm mua sắm. Cô càng nhìn Hoắc Thường Nghị bằng ánh mắt khó hiểu hơn:
- Hoắc tiên sinh...?
Hoắc Thường Nghị mỉm cười rồi vô cùng tự nhiên dắt tay Ngưng Tịnh đi vào:
- Em đã trở thành người của tôi, đương nhiên tôi sẽ có nghĩa vụ đưa em đi mua sắm.
Ngưng Tịnh chỉ ngây ngốc gật đầu, vô thức nghĩ tới cảnh đêm qua Hoắc Thường Nghị hung hăng xé quần áo của cô mà không khỏi tức. Đúng thế, đó là bộ đồ cuối cùng của cô, còn lại thì đã để ở nhà Việt Bân hết rồi. Chiếc váy bây giờ mà cô đang mặc cũng là sáng nay hắn chuẩn bị cho mà thôi.
Nghĩ tới Việt Bân, Ngưng Tịnh lại sầu não. Không biết anh ấy thế nào rồi, Hoắc Thường Nghị đã mua điện thoại mới cho cô và cấm cô không được liên lạc với Việt Bân. Ơ...khoan đã...
Nhắc tới vụ điện thoại mới nhớ, Ngưng Tịnh như người mất trí luôn rồi. Điện thoại của cô đã vứt ở nhà Việt Bân, còn điện thoại hồi sáng chị Hạ gọi tới chính là điện thoại mới mà Hoắc Thường Nghị mua cho đặt sẵn ở đầu giường mà. Vậy tại sao chị Hạ lại biết số điện thoại mới của cô?
Càng nghĩ Ngưng Tịnh càng thấy bản thân mình ngây ngốc, sao hồi sáng lại không nhận ra điều khác thường cơ chứ?
Hoắc Thường Nghị bỗng nhiên siết chặt bàn tay nhỏ của Ngưng Tịnh lại, có ý nhắc nhở cô không được phép phân tâm nghĩ đến chuyện khác. Ngưng Tịnh lúc này mới ngước mắt lên, trước mặt là mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/1718744/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.