Sau khi trở về nhà, Ngưng Tịnh luôn trong trạng thái thất thần hồi lâu. Đầu óc cô không ngừng nghĩ tới hôm nay những lời mà Hoắc Thường Nghị nói. Đúng vậy, hắn ta nói rất đúng về tình hình hiện giờ của cô. Muốn đứng vững trong làng giải trí, nhất định phải có nhân vật tai to mặt lớn chống lưng cho. Ngưng Tịnh chỉ muốn đạt được mọi thứ từ năng lực của mình thôi mà, tại sao ông trời lại cứ thích dồn người ta vào đường cùng chứ? - Ngưng Tịnh à, mày nên làm thế nào đây? Ngưng Tịnh càng suy nghĩ càng cảm thấy mệt mỏi, cô liền nằm xuống giường chùm chăn lại. Cuối cùng cô cũng quyết định tối nay sẽ tới tham gia sự kiện thảm đỏ. ... Buổi tối... Chiếc xe ô tô hạng sang chỉ dành cho minh tinh đang chạy trên con đường tấp nập. Ngồi trong xe, chị Hạ vô cùng hớn hở, chỉnh lại váy áo cho Ngưng Tịnh: - Cục cưng à, sao tự nhiên em lại đổi ý muốn tới đây vậy? Sao, nhìn trúng ai rồi hả? Ngưng Tịnh ảo não quay mặt đi né tránh chị Hạ, thế nhưng nghe chị Hạ nói câu đó, đầu óc cô lại không ngừng nghĩ tới Hoắc Thường Nghị. Điên mất thôi! Cô như muốn vò đầu bứt óc. Ngưng Tịnh không có ý định trả lời những câu hỏi vu vơ của chị Hạ, cô chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Tâm tư cô lúc này là một mớ hỗn độn. Mà chị Hạ dường như không nhận ra được sự suy tư của Ngưng Tịnh, chị ấy liền cổ vũ khích lệ cô: - Không sao, em không cần ngại về vấn đề này đâu. Làm diễn viên mà, ai mà chẳng cần có kim chủ chống lưng đằng sau cho chứ? Ngưng Tịnh như đã thấm thuần toàn bộ tư tưởng của chị Hạ, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu, cầu xin chị ấy đừng nói nữa. Nhưng mà không hiểu vì sao lòng cô lại bất an liên hồi, cái cảm giác này thật nghẹt thở như muốn bóp nghẹn cô lại. Sự kiện thảm đỏ năm nay đã định sẵn ai sẽ xứng đáng nhất giành được vị trí ảnh hậu, đó chính là đại minh tinh Kim Tuyết Vũ. Kim Tuyết Vũ đang ngồi trong vòng tay của Hoắc Thường Nghị, khi nghe đọc tên mình thì cô ta lập tức đứng lên bước về phía sân khấu. Tất cả máy ảnh cũng nháy theo, lưu lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
Kim Tuyết Vũ nở nụ cười thân thiện, vẫy tay với tất cả mọi người. MC liền trao mic cho Kim Tuyết Vũ phát biểu: - Tôi vô cùng xúc động trước sự yêu thích của các bạn, các bạn chính là nguồn động lực để tôi cố gắng hơn nữa. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người nhiều. Vừa nói, Kim Tuyết Vũ vừa nhìn sang Hoắc Thường Nghị, ý tứ không hề che giấu. Nhưng mà...tầm mắt của Hoắc Thường Nghị lúc này không dành cho Kim Tuyết Vũ, mà là một hướng khác. Kim Tuyết Vũ hơi nhíu mày, lần theo ánh mắt của Hoắc Thường Nghị và dừng lại tại một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở mãi hàng ghế cuối. Nhưng ngay lập tức Kim Tuyết Vũ khôi phục lại vẻ ban đầu của mình, tươi cười đưa lại mic cho MC và bước xuống. Ở phía đối diện, Ngưng Tịnh đứng ngồi không yên khi vô tình chạm mặt Hoắc Thường Nghị. Không hiểu vì sao hắn lại nhìn cô chằm chằm như vậy khiến cho cô hoảng sợ vô cùng. Lúc này cô chỉ muốn lập tức bỏ trốn, liền quay sang chị Hạ kiếm cớ: - Chị, em...muốn đi vệ sinh một lát. Chị Hạ đang dõi theo Kim Tuyết Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ, khi nghe Ngưng Tịnh nói thì mới quay lại nhìn cô: - Có sợ bị lạc đường không, để chị đi cùng em. - A không cần đâu, chị cứ ngồi đây đi. Em đi lát nữa rồi về liền. Ngưng Tịnh vội vã xua tay và đứng lên. Vừa hay lúc đó Kim Tuyết Vũ trở về chỗ của mình, định ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thường Nghị thì đột nhiên hắn bước dậy: - Anh đi đâu vậy? Kim Tuyết Vũ theo phản xạ mà hỏi Hoắc Thường Nghị, nhưng chỉ thấy hắn nheo mắt lại, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo. Cô ta giật mình vì biết bản thân đã mắc sai lầm, liền nở nụ cười ngọt ngào: - Em không phải có ý đó, anh đi cẩn nhận nha. Khoé môi Hoắc Thường Nghị giật giật, cúi xuống hôn lên trán Kim Tuyết Vũ rồi rời đi mà không nói gì. Kim Tuyết Vũ nhìn theo bóng dáng Hoắc Thường Nghị xa dần, vô thức nắm chặt tay mình lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]