Bạch Nhược Ảnh rảobước về phòng trong trạng thái thẫn thờ, trong đầu không ngừng lặp lạitừng câu từng chữ Bạch Vân Phi đã kể. Thì ra tất cả mọi chuyện từ trướcđến nay đều không phải như những gì nàng nghĩ. Nàng làm sao tiếp nhậnnổi sự thật vừa rồi? Như thế nào có thể đối mặt với sư muội của nàngđây?
Vì không chú ý dưới chân nên Bạch Nhược Ảnh vấp phải mộthòn sỏi khá lớn, chân bị trẹo, suýt thì ngã lăn ra đất, may nhờ có mộtbàn tay nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.
"Nhược Ảnh tỷ, tỷ không sao chứ?"
Từ xa ta đã thấy bộ dạng như người mất hồn của sư tỷ. Không lẽ Liễm Phong công tử của tỷ ấy lại xảy ra chuyện gì nữa ư?
Chợt tỷ ấy nhìn ta, cái nhìn sâu lắng, phức tạp, như hàm chứa thiênngôn vạn ngữ, rồi bỗng quay mặt đi, giọng thều thào nói: "Ta không sao."
Nghe giọng sư tỷ, ta cảm thấy có điều gì đó khác lạ nhưng cũng khôngmấy để tâm, bắt đầu huyên thuyên nói về một ngày vui vẻ của ta cho Ảnhtỷ nghe.
"Tối nay muội không ngủ cùng tỷ được rồi, muội đang định qua phòng Tình cô cô ngủ. Tỷ biết không... Hôm nay muội chơi rất vui!Cô cô nấu ăn phải gọi là thiên hạ đệ nhất, tỷ mà không nếm thử món chèlam của cô cô chắc chắn sẽ cả đời hối tiếc. Tình cô cô cùng muội trồngrất nhiều loài hoa trong vườn. Còn cùng chơi với đám khổng tước, thỏtrắng, gấu trúc, khỉ, nai, dê... Cô cô dạy muội thổi kèn lá, kết vònghoa và vô vàn các trò chơi dân gian. À đúng rồi, Tình cô cô tài lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-nhiem-tinh-khoi/42494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.