Lời nhạc vang lên trong da diết miên man… ‘’Gió mang hương về giờ em ở đâu?... vương trên môi nụ hôn của ai… để bây giờ tình ta nhạt phai…sẽ không bền lâu được thêm nữa đâu…
Robot K.E.V.I.N: (đau khổ): ‘Kìa, A.I.D.A! Cậu hãy mau đi nhanh kêu cứu ngài quản gia.’… ‘Cậu chủ ơi xin tha mạng…’’, K.E.V.I.N tiếp tục khóc lóc van nài.
Robot A.I.D.A: (phấn khích nhưng cũng không kém phần đau khổ): ‘’Được ăn mà bất kì người nào không thích cơ chứ! Dù chúng ta có là những Robot thông minh đi chăng nữa, nhưng việc ăn một lần tận hơn 100 cái bánh bao quế hoa này thì đúng là khai tử chúng ta đi thì hơn. Huhuhu.’’
Quản gia vội vã bước đến các gian phòng Khu bếp đang ồn ào và náo nhiệt. Ông tò mò gọi hỏi:’’Có chuyện gì mà các người lớn tiếng than khóc thế này.’’
Robot K.E.V.I.N: (rơm rớm nước mắt nói với quản gia): ‘’Xin quản gia cứu mạng chúng tôi. Xin ngài hãy ra lệnh cho chúng tôi được lưu đày và làm việc tại vùng trồng nho rộng hơn 10.000 mét vuông ở phía Bắc cũng không sao ạ! Chứ yêu cầu chúng tôi ăn hết đống bánh bao quế hoa này thì…thật là tội nghiệp cho chúng tôi…’’
Quản gia như đã tỏ tường mọi chuyện và nhẹ giọng hỏi nhỏ: ‘’Vậy Belly đang ở đâu?...’’
Các Robot đều hướng ánh nhìn ra phía sau để nhằm giải thích tình cảnh của Bella còn thê thảm hơn trong gian bếp với cậu chủ Darian. Cả đám người và Robot chỉ kịp lén nhìn cậu chủ đang cố gắng nhào nặn và hoàn thành những chiếc bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-nhan-duyen/2833261/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.