Lòng tự tin ấy của Nguyên Đào suýt một tý nữa làm cho Tiểu Hồng nổi giận, vì chàng đã chạm phải lòng tự ái của một thiếu nữ mà không hay. Sau Tiểu Hồng sực nhớ lời dặn bảo của Công Dương Mậu, và nhận thấy chàng rất thực tình chứ không phải màu mè gì đâu nên nàng mới cố nén lửa giận xuống rồi. nhìn mặt chàng một hồi, gượng cười hỏi:
– Thị cái gì mà đại ca tin tưởng như thế?
Nguyên Đào lắc đầu đáp:
– Không phải tôi tự tin mà là Tiểu Hồng đã nói cho tôi hay như thế.
Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Tiểu muội nói cho đại ca hay bao giờ?
Đôi mắt lộ đầy tình tứ, Nguyên Đào vẫn ngắm nhìn Tiểu Hồng mỉm cười khẽ đáp:
– Tiểu Hồng không dùng đầu lưỡi nói cho tôi hay, mà là dùng nước mắt bảo cho tôi biết. Nếu Tiểu Hồng không ưa tôi, hay không muốn ở cạnh tôi mãi mãi thì không khi nào Tiểu Hồng lại khóc lóc như thế nữa.
Tiểu Hồng không sao nhịn được cười và gật đầu đáp:
– Không ngờ chàng ngốc tử lại bỗng thông minh đến như thế. Nhưng đại ca muốn tôi nhận lời thì phải nghe theo điều kiện này của tôi mới được!
Nguyên Đào thấy mình đã đoán đúng, hớn hở vô cùng, nắm vai của Tiểu Hồng lay mấy cái và hỏi tiếp:
– Tiểu Hồng nói đi, dù một vạn điều kiện tôi cũng vui lòng nhận.
Tiểu Hồng bỗng hỏi một câu rất bất ngờ rằng:
– Tôi không tán thành đại ca là Võ Lâm Đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/1874172/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.