Thiên Trạch nghe thấy Vi Ngã nói như thế, biết không thể nào cứu vãn được nữa đành thở dài một tiếng gượng cười đỡ lời :
- Thật không ngờ tiểu đệ đã đi khắp chân trời góc bể tìm kiếm truyền nhân cho huynh, đã tốn không biết bao công phu, kết quả vui vẻ đi tới đây mà lại phải rút lui một cách chán nản như thế này!
Vi Ngã thấy mình cũng hơi quá đáng một chút, liền thở dài đáp :
- Chữ duyên thật là kì diệu lắm, không sao mà biết trước được. Thịnh tình của Ngải huynh mỗ xin ghi lòng tạc dạ, nếu hai người đến sớm trước nửa ngày thì đâu có chuyện này xảy ra!
Nói tới đó y nhìn Tinh Thạch mỉm cười tiếp :
- Tuy lão phu không thể thâu nhận lão đệ làm môn đồ được nhưng lão phu cũng vui lòng truyền thụ cho lão đệ một thủ pháp kỳ diệu và tốc thành để làm kỷ niệm cuộc gặp gỡ hôm nay.
Không ngờ Tinh Thạch nghe Vi Ngã nói như vậy lại trợn ngược đôi mày kiếm lên, lắc đầu đáp :
- Công Tôn lão tiên sinh, nếu tiên sinh thâu Tinh Thạch này làm môn đồ thì tất nhiên Tinh Thạch tôi thể nào cũng phải kiệt thành thụ giáo. Nhưng bây giờ Tinh Thạch không có duyên thì không bao giờ lại chịu để cho người ta thương hại mà bố thí cho vài miếng võ như thế. Xin đa tạ tấm thịnh tình của lão tiên sinh.
Vi Ngã nghe nói thế rất ngạc nhiên, ngẩn người ta giây lát rồi cất tiếng cười như điên dại và nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/1874165/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.