Mộ Quang quyết định như vậy, thì đã thấy Tố Mai trông như một nàng tiên nữ đang đi trên sóng nước từ từ bước tới mỉm cười hỏi chàng rằng :
- Nghiêm huynh, trăng đêm nay đẹp thực, huynh uống rượu một mình ở dưới trăng như thế có phải là đúng với hai câu thơ :
“Cử bôi yêu minh nguyệt
Đối ảnh thành tam nhân không”
(Nâng chén mời trăng uống, trước cái bóng của mình, cả mình, trăng lẫn bóng thành ba người).
Mộ Quang định cáo từ, nhưng thấy bộ mặt của Tố Mai hôm nay đẹp tuyệt trần lại nghe thấy tiếng nói của nàng như là tiếng chim Hoàng oanh kêu, nên chàng không tiện lên tiếng từ biệt nữa, mà chỉ mỉm cười đáp :
- Âm cô nương, cảnh sắc của Băng Hồn cốc này quả thực là đẹp tuyệt trần gian...
Tố Mai vừa cười vừa đỡ lời :
- Sự thực cảnh ở nơi đây có đẹp như thế đâu, nhưng được lời phê bình của Nghiêm huynh thì nó đã tăng phẩm giá rất nhiều.
Mộ Quang ấp úng nói tiếp :
- Âm cô nương, tôi muốn...
Tố Mai nũng nịu hỏi :
- Nghiêm huynh muốn gì thế?
Cố trấn tĩnh tinh thần, Mộ Quang hết sức làm cho giọng nói thực nhu hòa mà thủng thẳng đáp :
- Tôi đến đây quấy nhiễu thấm thoát đã được bảy ngày, nên muốn...
Chàng vừa nói tới đó, Tố Mai đã kêu “Ồ” một tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào mặt chàng u oán hỏi :
- Có phải là Nghiêm huynh muốn rút lui ngay đấy không?
Lời nói ấy của nàng tuy rất bình thường, nhưng bên trong đã bao hàm một sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/113317/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.